Thuở
ấu thơ mỗi lần hoa phượng nở
Lại
xốn xang với những buổi trưa hè
Đá
dế, tắm ao
Tôi
đi tìm trong những tiếng chim cao…
Bao
cánh hoa chưa nhuốm mầm ly biệt
Bắt bướm, thả diều
Lũy tre làng cười trong nắng biếc…
Thôi
mấy mùa hoa
Rồi
ngọt ngào năm tháng trôi qua
Cô
gái chưa quen đã biết mặc áo dài
Tóc
xõa ngang vai
Bởi
lạ lùng ai biết chăng ai?
Nụ
cười dễ thương
Má
hồng chưa son phấn
Tôi
đã biết lòng tôi vương vấn
Chẳng
nói một lời
Tôi
nhát quá
Mắt
chẳng dám nhìn nhau
Để
bao nghẹn ngào chôn dưới đáy tim đau
Em
đứng cười duyên
Hây
hây má đỏ
Tôi
lặng đi trong ánh mắt như thuyền
Lời
yêu không ngỏ…
Bức
thư tình viết xong để đó
Có
dám gửi người đâu…
Phượng
vội đơm hoa,
Tiễn
người qua mười tám…
Những
ngày cuối cùng mà lời yêu không dám…
Mưa
không rơi, sao làm ướt mắt người?
Nỗi
buồn ơi?
Những
dấu yêu ơi!?
Hai
kẻ khóc – cười…
Ai
biết?
Cánh
bằng lăng nay tím màu ly biệt
Nhớ
nhớ, mong mong
Lũy
tre làng gầy trong luyến tiếc
Hạ
đã già đi
Hồn
tôi còn da diết
Nhớ
bóng xưa hờ hững phút phân kỳ
Nhớ
ngậm ngùi mắt đỏ buổi chia ly
Chạnh
lòng
Day
dứt
Rồi lạnh lùng năm tháng trôi qua
…thổn thức
Cô gái năm xưa nay đã lớn rồi
Đôi cuộc tình phai nhạt trên môi
Mối tình của tôi
Cũng tàn như nắng hạ
Gió sớm thu về lành lạnh cuối trời
xa
Ký ức ngập đầy
Võ vàng tim sỏi đá…
Và có lẽ chỉ một mùa hè tôi không buốt giá
Đó là mùa hè…
Đã giấu những lời yêu…
Hạ về gió tạt mưa tuôn
Hỡi người nơi ấy có buồn hay không?
Hạ về vắng kẻ chờ mong
Nơi đây phượng tím… đau lòng… cố nhân!
Thank you ocuaso!