Thứ Sáu, 30 tháng 6, 2017

CẢM NHẬN SÀI GÒN

Con từng bực bội phát điên với kẹt xe, bụi, rác, ồn ào, cướp giật. Từng cứ cuối tuần là trốn người về ngoại thành kiếm nắng, kiếm gió, kiếm cây xanh và không gian. Từng than thở nhớ nhung cái vườn của bà ngoại, nơi tới bữa cơm mà không thấy con đâu là các bà mẹ trong xóm gióng giả gọi kiếm, biết chắc nếu nó đang không ngoài sông thì chỉ chạy chơi trong vườn này, trời ơi, Và ở cái Sài Gòn này nè, tới chủ nhà sát tường trong khu chung cư mà mình cũng không thấy mặt và không biết tên nữa! 
"Sài Gòn không phải là một địa danh, Sài Gòn là phong cách, là lối sống". Nó đó, cái lối sống bề ngoài lạnh lùng đi lướt qua nhau, cũng không ít hàm hồ hàm chứa nghênh ngang chỉ biết mình mình,,,,
SG 1/7/2017
HBT

MỘT BÀI THƠ HAY


Thứ Hai, 26 tháng 6, 2017

VẾT SẸO

Mẹ ơi con mệt lắm rồi
Thèm được nằm trong vòng tay mẹ ngủ
Để nghe mẹ kể về những ngày xưa cũ
Những ngày còn thơ chưa biết điều gì.

Mẹ ơi con thèm nghe tiếng gió thầm thì
Chỉ sống với những niềm tin vụng dại
Chỉ nhìn đời bằng trái tim con gái
Vẫn trắng trong chưa vương vấn bụi trần.

Là đàn bà qua những gian truân
Ánh nhìn cũng đa đoan... nụ cười chẳng còn đẹp nữa
Đời dạy cho con cách đi qua bão lửa
Vẫn phải môi cười như thể đang say.

Người dạy cho con cách lật ngửa bàn tay
Cách cảm nhận sự lọc lừa dối trá
Rồi lại phải tự tay mình chắp vá
Những nỗi đau chẳng phải do mình.

Mẹ cứ dạy con rằng phải chấp nhận... phải hi sinh
Phải cho hết những gì có thể
Con cho đi rồi... đời đâu như thế
Chuyện trả vay ... đôi lúc lại phũ phàng.

Con muốn vứt bỏ mọi điều mặc cảm xúc rong hoang
Chỉ giản đơn muốn tìm bình yên sau những ngày bão tố
Sau những cơn mưa đổ
Lại được nép mình vào cảm xúc hôm qua.
Bỏ mặc hết mọi điều cho gió cuốn bay xa
Lãng quên đi những nỗi buồn chẳng muốn
Cho dẫu rằng đã muộn
Vết sẹo đàn bà đau vẫn còn đau
ST

Thứ Bảy, 24 tháng 6, 2017

SỢ

Ta sợ lắm khi gió làm tóc rối
Ta sợ lắm một chiều sinh nông nỗi
Sợ ngày xưa gió cuốn mất ta rồi
HBT

Thứ Tư, 21 tháng 6, 2017

MÙA HẠ NHỚ

         Nắng hạ về mang theo  nỗi nhớ, nỗi nhớ làm cho nắng  vàng hanh, chói chang như muốn thống trị cả đất trời, phải thế không em?
     Ta thì không nghĩ thế. Ta nghĩ hạ, một mùa để nhớ, bởi mùa này nhiều lắm những bâng khuâng, xốn xang với xác phượng hồng trên sân trường đã vắng tiếng nô đùa trẻ nhỏ. Vắng những bước chân rộn ràng của lũ học trò được đứng thứ ba sau nhất quỉ nhì ma. Vắng tà áo dài của những chiều em lên lớp nhiều lúc đã làm xao xuyến lòng ta. Ta vui mừng trong bao nỗi xốn xang, vui vì ta cùng em đã cập bến trọn vẹn một chuyến đò tri thức. Ta vui vì em đã có được chỗ đứng trong tim bao thế hệ học trò. Mùa hạ về làm ta bớt âu lo, chỉ nhớ tiếng guốc em khua cùng  tiếng cười  trẻo trong sau mỗi sớm mai thức giấc. Nhớ trang giáo án em đã gửi bao điều chân thật. Tiết học cạn rồi mà ta vẫn cứ mông mênh. Ta thấm từng lời giảng của em hiển nhiên về những điều em đã gọi thành tên: lẽ sống, hàm ơn, bao dung hay đắng cay, nghiệt ngã…  Ta cùng lũ học trò ngẩn ngơ với bao điều mới lạ …
    Cảm ơn em đã cho ta hiểu- bục giảng là nơi bình yên nhất cho mỗi tâm hồn. Ta hiểu từ em “Cuộc sống trở nên khó khăn hơn khi chúng ta sống vì người khác, nhưng nó cũng đẹp hơn và hạnh phúc hơn nhiều (Albert Schweitzer) Còn bao nhiêu điều nữa ta đã lắng nghe và thấu hiểu  cùng em! Khi em không còn  đồng hành cùng ta nữa thì có lẽ chỉ còn ta và  mùa hạ nhớ…

HBT        

Đời người hiểu thấu công thức ‘3 và 7’ là nắm được hạnh phúc trong tay


SHARE

Đời người hiểu thấu công thức 3 và 7
Đời người hiểu thấu công thức 3 và 7
Hạnh phúc đôi khi tưởng chừng như xa vời, nhưng thực ra nó ở ngay bên cạnh mỗi chúng ta. Đừng mải mê theo đuổi những thứ cao xa, chậm lại bước chân, hưởng thụ từng phút giây của cuộc sống.
Cuộc sống tấp nập hối hả qua đi thật nhanh, mới ngày nào còn lang thang đây đó nô đùa với đám bạn, hôm nay ngoảnh đầu nhìn lại mới thấy mình đã già.
Cuộc đời ngắn ngủi, thời gian không đợi người, nhưng đôi khi ta lại mải miết tìm kiếm truy cầu hạnh phúc, mà quên đi cách hưởng thụ cuộc sống. Niềm vui và hạnh phúc kỳ thực rất đơn giản, chỉ là ta đã lãng quên mà thôi.
Khi bạn không vui
Hãy nghĩ cuộc đời là phép toán trừ, và “quên” là công cụ để thực hiện, loại bỏ đi tất cả những thứ làm ta phiền não, cớ gì phải tức giận vì những người không đáng.
Không màng chuyện cũ, không tính toán ân oán, ăn một bữa cơm thật ngon, ngủ một giấc thật dài, thị phi ngày hôm qua, hôm nay tỉnh dậy sẽ là quá khứ. Hãy tiến về phía trước, sống cho hiện tại và tương lai.
Khi bạn bất mãn
Hãy so sánh mình với người nghèo, chúng ta sẽ hiểu rằng biết đủ chính là hạnh phúc.
So sánh mình với người bệnh, chúng ta sẽ hiểu sống khỏe mạnh chính là hạnh phúc.
So sánh với người đã khuất, chúng ta sẽ biết còn sống chính là hạnh phúc.
Sống đơn giản, biết coi nhẹ, chính là hạnh phúc.
Khi bạn so đo
Hãy nghĩ đến con người ở trong thế gian cũng tựa như bọt xà phòng, thoáng chốc rồi sẽ tiêu tan, đến thế gian tay trắng, ra đi cũng là tay trắng, một hạt bụi cũng không thể mang theo.
So đo thiệt hơn chỉ có thể làm ta thêm tổn hại, cái gì của mình ắt sẽ thuộc về mình, không của mình thì tranh giành cũng không được. Con người vốn rất nhỏ bé, sống vô tư thuận theo tự nhiên thì mới có thể vui vẻ hạnh phúc.
Hạnh phúc ẩn sau sự không trọn vẹn
Một chiếc điện thoại đắt tiền, 70% chức năng là không dùng đến.
Một biệt thự xa hoa, 70% diện tích là không được sử dụng.
Một trường đại học, 70% kiến thức của giáo sư là sinh viên không cần.
Đời người cũng vậy, trong 10 phần thì chỉ có tìm kiếm niềm vui trong 3 phần, 7 phần còn lại chính là phải bỏ qua, phải quên đi, phải buông xuống. Hãy sống thật đơn giản để tận hưởng 3 phần thuộc về mình.

 

Chủ Nhật, 18 tháng 6, 2017

Phải qua bao nhiêu lời hứa ta mới đủ tin yêu?

Có nhng th qua thi gian s chng th nào gi được dáng v ban đu ca mình, hoc là dòng đi xô b c vi vã cun đi mt điu gì đó nhưng li đ sót li nhng giá tr căn nguyên ca nó. Phi chăng gung quay ca cuc sng quá nhanh, khiến đôi khi ta quên trân trng nhng điu nh nht nht, quên trau chut tng li ta nói, cn thn tng điu ta làm, và quên đi giá tr đích thc ca tng li ta ha?

Có bao nhiêu người hứa để rồi quên? Và bao nhiêu sự hứa hẹn được tạo ra nhưng rồi người hứa lại tìm mọi kẽ hở để lách qua? Lẽ nào "lời hứa không có giá trị mãi mãi- giá trị duy nhất của nó là làm yên lòng người nghe vào lúc được thốt ra"?
Lời hứa- nó luôn có những giá trị rất thiêng liêng của riêng mình, nhưng không phải ai cũng ý thức được điều đó, và càng không phải ai cũng hiểu được rằng mình cần làm gì khi những lời hứa đã được nói ra. Cuộc đời quá vội, bởi thế mà những lời hứa trao nhau cũng trở nên thật vội vã.
Phải qua bao nhiêu lời hứa ta mới đủ tin yêu?
Có đôi khi suy nghĩ không theo kịp những lời đã nói, để rồi ta không kịp nhận ra mình đã hứa gì. Và lời hứa cứ thế trở thành gánh nặng cho nhau. Lời hứa đôi khi như một chiếc xích dây vô hình. Cho dù ta dùng chiếc dây lời hứa để giữ những hi vọng vào một người nào đó hay để cột chặt lấy mình thì điều đó cũng thật ngột ngạt, bức bối. Và ta lại đứng giữa hai bờ hứa và quên, lại ép mình hi vọng, chờ đợi về một điều nào đó, từ một người nào đó.
Trong cuộc sống thường nhật, người ta không lấy pháp luật làm quy chuẩn, mà hay lấy lời hứa làm thước đo. Vậy phải chăng lời hứa cũng là một dạng luật pháp, để khi một ai đó bội hứa, ta lại lấy những lời đã nói ra để làm chứng cứ, để oán trách, thở than?
Nhưng tại sao lại cần đến một lời hứa?
Có những lời hứa thật ngọt ngào, trở thành một thứ gia vị mới của cuộc sống. Thế nhưng suy cho cùng, dù là lời hứa vô tình thốt ra, hay lời hứa với tràn đầy sự chân thành, thì đó vẫn là một sự cam kết thực hiện đến cùng. Mà nếu là vậy, thì đâu có sự cam kết nào không là ràng buộc, là trách nhiệm? Phải dùng đến lời hứa để ràng buộc nhau, lẽ nào niềm tin ta trao nhau là chưa đủ?
Thường thì, những người trao lời hứa sẽ quên đi, còn người nghe sẽ giữ lời hứa đó lại để mà hi vọng. Có lẽ hứa ra sao, thực hiện lời hứa đó như thế nào lại là một trong những bài học căn bản nhất để trưởng thành. Một người dù đã 18, 25 hay 50 tuổi, nếu như vẫn quên đi những lời đã hứa, thì cũng vẫn chỉ như một đứa trẻ lên 5 đang học cách làm quen với cuộc sống.
Phải qua bao nhiêu lời hứa ta mới đủ tin yêu?
Tôi nhớ từng đọc ở đâu đó một câu chuyện rằng, một cô bé 11 tuổi vẫn đòi mẹ mua một con búp bê, dù cho cô bé không còn thích món đồ chơi đó nữa. Nhưng đó là món quà mà mẹ cô hứa sẽ trao tặng khi cô vào lớp một. Cứ tưởng chừng thật là vụn vặt, nhưng câu chuyện đó lại khiến tôi bất giác giật mình. Lời hứa từ khi 6 tuổi, giờ đã qua bảy năm, nhưng niềm hi vọng về lời hứa đó vẫn lớn lên theo cô bé từng ngày, và cô vẫn luôn mong chờ một ngày điều đó thành hiện thực.
Có thể với cô gái nhỏ đó, giá trị không nằm ở con búp bê, mà giá trị nằm ở lời người mẹ hứa. Lẽ nào sức mạnh của lời hứa lại lớn đến vậy, khiến người ta luôn ghi sâu, rồi mong đợi dù điều đó không còn giá trị? Có lẽ vậy, chỉ nên hứa khi đã trả về cho nó những giá trị ban đầu. Bởi những khi như thế, ta mới có thể trưởng thành, và những tin yêu mới thực sự ý nghĩa.
Nhưng dẫu vậy, hãy chỉ tin vào những lời đã hứa để ta biết hi vọng, biết tin yêu, chứ đừng vin vào đó để làm cái cớ buộc tội người khác. Bởi những điều họ mất nếu quên đi lời đã hứa sẽ còn nhiều hơn ta: ta mất đi một lời hứa, nhưng họ lại mất đi một cơ hội để trưởng thành. Lời hứa chỉ có giá trị thực sự khi cả hai cùng muốn nhớ, và dấu chấm chưa được đặt sau bất cứ mối quan hệ nào.
Có lẽ cũng có một chút tàn nhẫn, nhưng vẫn phải thừa nhận rằng, dù là lời hứa mãi mãi, cũng chẳng bao giờ đi được đến điểm tận cùng. Có bao nhiêu người vẫn chờ đợi một lời hứa dù người còn lại đã quên? Bao nhiêu người mòn mỏi trách móc vì vẫn nhớ những lời hứa đã không còn giá trị? Và có bao nhiêu người đi gieo những hi vọng không thành?
Phải qua bao nhiêu lời hứa ta mới đủ tin yêu?
Phải đi qua hết nỗi đau, phải tự cảm nhận sự giằng xé khi lời hứa xưa cũ nay không còn, phải một lần trở thành một kẻ bội tín ta mới biết được rằng, đằng sau những lời đã hứa, dù to tát hay bé nhỏ, dù được trao nhau như thế nào, dù còn nhớ hay đã quên thì vẫn cứ luôn là một trách nhiệm nặng nề. Đâu ai biết trước được rằng sau những lời hứa, những gì ta để lại cho một ai đó là một kỷ niệm ngọt ngào hay những vết sẹo trong tim?
Có lẽ không chỉ riêng tôi, mà còn nhiều người nữa cũng muốn hỏi: hứa để làm gì? Để cho ta an lòng, cho những hoài nghi trong lòng người tan biến, hay lời hứa đã trở thành thói quen, trở thành một câu đùa cửa miệng? Không phải điểm kết thúc nào của lời hứa cũng là sự phản bội hay lãng quên của một người. Thế nhưng, tại sao ta phải cần đến một lời hứa mới có thể tin? Hay là vì trong lòng ta vẫn còn nhiều nghi ngại? Nếu thực sự cảm thấy yên lòng, sao lại cần hứa hẹn, để rồi ta lại hi vọng về nó, rồi lại đau khổ nếu lỡ một ngày, người đó quay lưng bỏ đi? Có phải ta đã sống quá gấp gáp không, khi phải cần đến ngôn ngữ mới có thể khiến ta chậm lại, để ta vững lại niềm tin?
Qua biết bao lâu rồi cái thời chỉ cần nhìn vào mắt nhau ta hiểu đó chính là một lời hứa? Và đã bao lâu rồi ta có thể cảm nhận sự cam kết của một người qua từng hành động? Là vì ta lười cảm giác, hay là vì ta chưa đủ hiểu nhau? Phải làm sao để quay về ngày đó, khi ta hứa và cảm nhận lời hứa bằng chính con tim?
Hãy cứ hứa đi, vì dù thế nào lời hứa vẫn luôn có những giá trị của nó. Nhưng hãy chỉ nên hứa khi hiểu ta đã hứa gì và sẽ có thể chắc rằng sẽ không bao giờ bỏ đi khi lời hứa chưa thành hiện thực. Và cũng hãy cứ tin vào những lời ai đó hứa, nếu như ta biết dùng lời hứa đó để nuôi lớn bản thân, chứ không dùng nó để quy trách nhiệm. Và dù lời hứa có đến từ ai, thì cũng đừng giữ lời hứa đó bằng sự cả tin của con tim, mà còn phải biết tin bằng sự tỉnh táo của lý trí. Nhưng nếu bạn không thể hoàn thành, thì cũng xin đừng cố ở lại và thực hiện lời hứa, vì điều đó càng khiến lòng người đau hơn.
Đừng cố ở bên một ai đó chỉ vì một lời đã hứa. Bởi cao hơn lời hứa, thứ người ta cần là sự yêu thương. Chỉ có sự sánh đôi giữa thương yêu và trách nhiệm mới có đủ tư cách để đền đáp lại những tin yêu và hi vọng.
Cảm nhận đi, cả những lời hứa mãi không là sự thực, cả những lời hứa xuất phát từ trái tim để hiểu hết những điều kỳ diệu của nó- để biết tin, biết yêu, biết hi vọng, biết sống có trách nhiệm một cách trọn vẹn hơn. Và hãy học cả cách bao dung cho những lời hứa không thành. Để mang lời hứa trả về đúng với những giá trị thiêng liêng ban đầu của nó. Để biết tin và biết hứa bằng chính lòng thành. Để khi đó ta không còn phải loay hoay tự hỏi mình rằng: phải qua bao nhiêu lời hứa, ta mới đủ tin yêu?
(coppy)

Thứ Năm, 15 tháng 6, 2017

LÁ VÀNG CÓ CÒN BAY

Không còn ông đồ nữa
Lá vàng có còn bay...
Mùa thu không còn nữa
Rượu nồng có còn say...
Nắng vàng buồn, thiêu nỗi nhớ lất lây
Thương ông đồ xưa giả vờ luyến tiếc
Lá vàng rơi không một lời ly biệt
Cây khẳng khiêu buồn chờ đợi bút ai nghiêng
HBT

Chủ Nhật, 11 tháng 6, 2017

MÙA HÈ

Đó là mùa của những ước mơ
Những khát vọng muôn đời không xiết kể
Gió bão hoà, mưa thành sông thành bể
Một thoáng nhìn có thể hoá tình yêu

Chủ Nhật, 4 tháng 6, 2017

NẮNG

Nhiều khi ta mệt quá
Bỗng sinh thêm biếng lười
Nắng có gì vui thế
Làm nụ cười rát môi
Ta đi qua mùa xuân
Hạ theo về thắp lửa
Đốt thu ngoài khung cửa
Xin giữ lại lá vàng...
HBT

Thứ Bảy, 3 tháng 6, 2017

KHÔNG CÓ TIÊU ĐỀ

"Sáng thứ 7 anh thức giấc thở dài
Bỗng nhớ em rồi lại cười trong cơn ngáy ngủ
đời đàn ông toan tính bao nhiêu mới đủ
đam mê rồi có cháy hết những tàn tro.
Mấy hôm rồi anh ốm những cơn ho
Cơn xót buốc hay điều gì xé cào nơi lồng ngực
Màn hình vi tính thang render làm anh phát bực
Muốn nhắn những dòng dài: “anh phải tiếp tục những gì đây?”.
Anh muốn nói em nghe thật nhiều mỗi lúc say
Cơn ngáy ngủ của ngày tàn nông nỗi
Em cÓ thương anh, đam mê còn nóng hổi
Thấy tay em lùa vào món tóc mênh mông.
Anh hứa rằng đã sống rất mực đàn ông
Không cợt nhã lông bông, có đam mê và trăm ngàn hoài bão
Dẫu có lúc mệt rồi, vức bỏ những cao ngạo
Nhưng giờ đây có còn chốn đi về.
Anh vẫn cứ là một gã si mê
Dẫu có đêm anh ngủ quên trên bàn phím
Mình chỉ sống một cuộc đời nên không cần kinh nghiệm
Anh sai rồi vẫn được sai tiếp-không em ?" 
Nguồn: Đông Kha://www.facebook.com/