Thứ Bảy, 22 tháng 2, 2014

Đoạn mở đầu hai kiệt tác Đoạn trường tân thanh của Nguyễn Du và Kiều Thơ của Đỗ Hoàng

Đoạn trường tân thanh – Nguyễn Du (3254 câu)
 

Trăm năm trong cõi người ta
Chữ tài, chữ mênh khéo là ghét nhau
Trãi qua một cuộc bể dâu
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng!
Lạ gì bỉ sắc, tư phong
Trời xanh quen thói, má hồng đánh ghen.
Cảo thơm lần dở trước đèn
Phong tình cổ lục còn truyền sử xanh.
Rằng năm Gia Tĩnh, triều Minh
Bốn phương vẳng lặng, hai kinh vững vàng…

Kiều Thơ của Đỗ Hoàng (6122 câu)
 

Cõi đời muôn đắng ngàn cay
Kiếp tằm có được một ngày nào vui
Trải qua mưa gió dập vùi
Mong manh phận số, ngậm ngùi xót thương.
Xem ra trong cõi vô thường
Càng gian ác lắm, càng Vương tội đồ.
Thiên Hà cũng thể hư vô
Trăm năm chỉ nắm đất khô ngoài đồng
Trầm luân đầy đọa má hồng.
Thiên tài quốc sắc lắm lòng ghét ghen.
Sách xưa xem kỹ trước đèn
Kim Vân Kiều truyện tiếng khen truyền đời.
Vào năm Gia Tĩnh thứ mười
Bên Tàu cựu quốc thuộc đời nhà Minh
Ở trong thành nội Bắc Kinh
Có Vương Viên ngoại Tử Trinh tự là…

Thứ Sáu, 21 tháng 2, 2014

NGƯỜI XA LẠ - NTA

“Người xa lạ” vốn là của  Albert Camus nổi tiếng.
Còn người xa lạ này thì xoàng thôi, sử dụng những chiêu thức xoàng xĩnh, ai cũng gặp được, nhưng chẳng ai chịu nhận người quen, hóa thành người xa lạ.
Có hai người yêu nhau, hoặc quá yêu, hoặc chẳng còn yêu, mà cha mẹ lại cấm đoán, họ rủ nhau đi tự tử.
Địa điểm chung kết đời khốn nỗi lại là nơi quá đỗi thơ mộng: Một chiếc cầu với những nhịp cong cong vắt ngang đôi bờ hoang dại.
Họ dắt nhau từ một bờ hoang dại đến đúng giữa cầu.
Họ hôn nhau lần cuối, lần này đúng là lần cuối thật, nụ hôn lành lạnh mùi thần chết.
Họ định ôm nhau và cứ thế lao xuống dòng sâu, quyết định này thì quá ư dại dột. Và thiếu kinh nghiệm.
Ôm nhau thì không nhảy xuống cầu được. Ôm nhau thì bận bịu lắm, làm sao mà chết được.
Mà phải chết. Họ chia tay. Mỗi người về một bờ sông. Mỗi người sẽ làm việc của mình.
Họ để lại giữa cầu một đôi giày và một đôi dép. Hàng xịn, vừa mua từ siêu thị, nơi đôi tình nhân đưa nhau đi ăn bữa trần gian cuối cùng. Có mặc cả hẳn hoi. Họ để làm tin. Người nào nhìn thấy sẽ biết họ từ giã cõi đời từ dòng sông này.
Về thế giới của mình, chàng trai nghĩ: Dại ngộ, thiếu gì con gái, tội gì mà chết.
Và cũng là suy nghĩ của bờ bên kia.
Chàng quẳng xuống sông một táng đá lớn làm vật thế thân. Bùm.
Bùm, có tiếng từ bờ bên kia đáp lại.
Chàng nghĩ: Quay trở lại lấy đôi giày.
Và đó cũng là suy nghĩ của bờ bên kia.
Họ gặp nhau giữa cầu!
Câu chuyện đến đó là hết.

Câu chuyện đến đó là hết.
Và hết như vậy thì chẳng có hậu bao giờ. Mời mọi người viết thêm lời kết.
Ví dụ như:
Họ chào người kia: Chào người xa lạ, cô từ thế giới nào đi đến?
Tôi từ sông hồ, tên tôi là Thủy Khấu.
Chào người xa lạ, anh từ thế giới nào đi đến?
Tôi từ núi rừng, tên tôi là Lâm Tặc.
Một con bói cá đậu trên thành cầu vọng lời góp chuyện:  
Các vị đến từ thế giới loài người, tên là Dối Trá!
 Vậy đó các bạn ạ, trong thế giới của chúng ta, xấu nhất không  phải là thủy khấu, không phải là lâm tặc, mà  là những con người dối trá.
Người dối trá làm đau những người sống quanh mình.
Đến cơ quan, họ làm cho cơ quan thành bè phái.
Về hàng xóm, họ biết cách làm cho hàng xóm thành ganh đua.
Vào nơi hội họp, họ làm cho nơi hội họp thành trường cãi lẫy.
Họ làm người, bất chính. Làm quan, bất liêm. Làm dân, tà vạy.
Dĩ nhiên, họ chẳng đồng chí với ai. Giữa họ với họ cũng chẳng là đồng chí.
Và khi hai người dối trá yêu nhau, tình yêu biến thành một trò cười.
Để cho thế giới này lạc quan hơn thì cần dọn dẹp cho sạch sẽ mầm dối trá.
Mà dối trá mọc lên từ đâu, làm thế nào để dọn dẹp sạch mầm dối trá?
Luận đề lại là của một diễn đàn và là một hệ thống mở.
Mời các bạn góp cho một kinh nghiệm, một lời bình, một châm ngôn, để khu vườn này bớt đi những chà chôm gai góc là ta đã chung tay dọn cỏ vườn trần.
Riêng người kể chuyện vẫn đau đáu về câu chuyện mình đang kể.
Nếu được phép phán quyết thì tôi sẽ tổ chức để đôi tình nhân ấy chết đi, chết thật.
Trong trường hợp này ta cần một bi tình hơn là một chuyện tiếu lâm.
                                                   Nguyễn Tấn Ái


Thứ Năm, 20 tháng 2, 2014

ĐÔI GĂNG TAY

Lạnh!
Một cảm giác là lạ trong tôi. Tôi khẽ rùng mình. Có phải vì thời tiết thay đổi đột ngột của miền Trung? Kiểm tra lại cảm giác của chính mình. Không phải do khí lạnh của miền quê bởi tôi đang nằm một nơi thật kín và máy điều hòa đang ở 26 độ cơ mà. Thì ra, đó chính là cái rùng mình của cảm giác ngày hôm qua còn sót lại…
Chợt có tiếng gõ cửa…anh giao liên trao cho tôi một gói bưu phẩm còn ấm hơi người. Tôi chưa vội mở, thử kiểm tra giác quan thứ sáu của mình có đúng như những lần trước không – có lẽ đây là quà sinh nhật của một người đã từng hứa với mình…?
Tôi thả hồn miên mang như người bị thôi miên trong hạnh phúc. Và thật sự thất vọng về giác quan thứ sáu của mình. Một thoáng buồn nằng nặng trên mi mắt…Bởi tôi là một người thường sống với kỉ niệm và luôn tôn trọng chữ tín. Thích tặng quà cho người khác và cũng rất thích được nhận quà...
Mở hộp giấy nhỏ:
- Một đôi găng tay da màu đen cùng mảnh giấy nhỏ với nét chữ gầy gầy “ Nhỏ à! Đã 27 năm rồi tôi không được nắm tay nhỏ. Nhỏ còn nhớ không? Cái năm đó trời rét dữ lắm, áo quần thì mong manh, cái tường đất của lớp mình bị lủng một lổ to tướng, gió lùa vào làm tím cả môi hai đứa. Nhỏ đun tay vào hộc bàn cho đỡ lạnh, tôi cũng bắt chước đun theo và…tôi nắm lấy bàn tay của nhỏ, không hiểu sao lúc đó nhỏ cũng để yên cho tôi nắm. Nghe nói một tuần nhỏ phải đi dạy xa mấy buổi. Nhân ngày sinh nhật, tôi gửi nhỏ đôi găng tay này để giữ ấm, chứ giờ làm cô giáo rồi  mà đun tay hộc bàn thì không viết bảng được đâu…hjhj. Hơn nữa găng tay da là phụ kiện quyến rũ và đẳng cấp cho mùa rét đậm.(nhưng chỉ có 15 ngàn thôi đó, nhà báo nghèo không có tiền mua hàng hiệu đâu nghe!) Nghe nói nhỏ bây giờ là ĐG của xứ Tiên rồi phải không? Tôi nghĩ dù không thiếu thứ gì đi nữa ta vẫn cần hơi ấm của bạn bè và người thân phải không nhỏ? Chúc cô giáo một ngày sinh nhật thật hạnh phúc!”
                                                               Bạn của ngày xưa!
                                                                          LHT                          
 Tôi vội đeo đôi găng tay vào hơi ấm của ngày xưa lại trở về rất rõ. Xua tan đi cái lạnh lùng, hờ hững đến tội nghiệp giữa ngày xuân.
(hìhì ấm thật - cảm ơn bạn của ngày xưa!)
       Hoa Bất Tử

       



Thứ Bảy, 15 tháng 2, 2014

THÁNG GIÊNG VỀ

Tháng giêng về có buồn không?
Còn cây cỏ cũ bên dòng thời gian
Hiên xưa còn lấm tấm vàng
Thản nhiên nắng rớt đôi hàng dửng dưng
                     ***
Tháng giêng về có còn vương?
Dấu chân ngày cũ bên đường rêu phong
Lặng yên nghe tiếng tơ lòng
Mùa xuân khẽ gọi đèo bòng vỡ tan...

      Đoan Nguyên 

Thứ Hai, 10 tháng 2, 2014

MAI-NGƯỜI

              Tặng TĐ3

Mỗi khi xuân đến
Mai khoe sắc vàng
Là người viễn xứ
Lòng buồn mang mang

Nhưng nay mai thẹn
Không nở em ơi!
Chẳng dám khoe sắc
Bên em rạng ngời

Cám ơn trời đất
Xuân này vẫn tươi
Bởi nơi viễn xứ
Có đóa mai-người!
trinh1-313388-1368238672_600x0.jpg
                                                                                 









Mùng 5 Tết Giáp Ngọ - 2014
               Linh Vũ

Thứ Bảy, 8 tháng 2, 2014

Thứ Hai, 3 tháng 2, 2014

CÓ MỘT LẦN

Có một lần khi ta ở bên nhau
Em bắt gặp một cái nhìn dấu lệ
Có ai đó lại bận lòng như thế
Anh nhẫn tâm hình như lỗi từ em

Chẳng thể buồn cũng chẳng thể hờn ghen
Nếu được sẻ chia em chỉ xin một nửa
Còn nửa kia hãy về bên cửa nhỏ
Làm tấm khăn lau khô lệ cho người

Để yên lòng chút hạnh phúc nhỏ nhoi
                             ThTh

Chủ Nhật, 2 tháng 2, 2014

MÙA XUÂN ĐANG ĐẾN

  Dù ai che khuất mùa Xuân
Hoa Xuân vẫn nở trong ngần sắc hương
Dù ai ngăn cách đời thường
Gió Xuân vẫn của ngàn phương thoảng về
Dù ai còn đắm cơn mê
Giấc Xuân đã tỉnh tràn trề ước mong
Dù ai còn nỡ đèo bòng
Nắng Xuân đã rọi sáng trong rạng ngoài
Dù ai vùi dập cánh mai
Tình Xuân mãi vẫn miệt mài sắc son
Dù ai toan tính nước non
Duyên Xuân mãi vẫn vuông tròn tình yêu
Dù ai giá lạnh  bao chiều
Tuổi Xuân vẫn thắm chắt chiu nồng nàn
Mùa Xuân là của thế gian
M ùa Xuân đang đến ngập tràn tin vui
                                      Nguyễn Đăng Hưng