Tôi không biết ngày xưa họ yêu nhau như thế nào. Tôi chỉ biết rằng cô ấy không chọn anh tôi mà chọn người bạn thân của anh ấy. Con gái tuổi lập thân có cái quyền đó thật rắc rối và cũng thật hấp dẫn. Còn nguyên nhân chắc khỏi phải bàn bởi đó là một sự lựa chọn để quyết định sương gió của cả một đời người; chứ không phải là sự bất lực trước những rào cản để rồi buông tay theo số phận. Với người khác đó là một sự phản bội nhưng với anh tôi thì tôi chẳng hiểu anh gọi đó là gì…? Chỉ biết mọi điều diễn ra như tinh thần của câu danh ngôn vậy: “Hãy nhớ rằng ta không lựa chọn tình yêu. Mà là tình yêu chọn lựa ta. Tất cả những gì mà chúng ta thật sự có thể làm là hãy đón nhận tình yêu với tất cả những điều kì diệu của nó khi tình yêu đến. Khi tình yêu ngập tràn trong tâm hồn ta, hãy cảm nhận từng hơi thở của nó nhưng rồi hãy dang rộng tay và để cho nó ra đi một khi tình yêu đã muốn thế.”
Anh à! Những tình cảm trong quá khứ đặc biệt là tình yêu nó thiêng liêng và không thể chối bỏ được, với những hình ảnh nguyên vẹn nhất, đẹp đẽ nhất và cũng dang dở nhất vậy nên cũng khó quên nhất, làm cho anh luôn nhức nhối. Nhức nhối đến nỗi người tình trăm năm phải lo sợ, sợ anh tôi còn vấn vương tình cũ, sợ mình không bằng cô ta, …trong đó còn sợ nhiều thứ nữa… tất nhiên không hẳn đúng.
Tình cũ và tất cả những gì liên quan đến nó, có những đàn ông xem nó như một thứ ký ức mà họ muốn người để nó yên, đừng cố đào xới nó lên và cũng đừng cố nhòm ngó vào nó làm gì. Và cố không còn lưu luyến gì đến nó, cố gắng yêu người ở thời hiện tại một cách tốt nhất có thể. Anh tôi cũng thực dụng như bao người đàn ông khác nhưng không giống họ ở điểm này. Trên đời có những thứ tò mò vô bổ mà người ta vẫn cứ tò mò nhưng tôi lại khác, chẳng tò mò vô bổ thế đâu mà hiển nhiên lại biết nhiều thứ bởi anh muốn tôi làm chuyên gia tâm lý cho anh hj hj. Hay nói đúng hơn anh muốn khai thác tâm lý của phụ nữ thì phải? Bởi anh quên rằng - mãi mãi tình yêu là một điều bí mật. Hãy tận hưởng niềm hạnh phúc khi tình yêu đến ngự trị trong ta dù chỉ một khoảnh khắc của cuộc đời mình.
Tôi nghĩ. Có lẽ, Anh đã từng yêu cô ấy với tình yêu của một cậu trai tuổi 20 ngờ nghệch không xu dính túi,... Và chắc còn nhiều điều chỉ được phép nghĩ chứ không được phép nói ra. Còn hiện tại anh là một người đàn ông từng trãi biết nghiện thuốc, nghiện rượu, biết đi tìm giông bão nhưng cũng biết làm cho thế giới yên bình, biết tập làm vưà lòng người khác và biết chơi cả trò dối trá nữa… hehe…. Mọi thứ đã thay đổi quá nhiều và tình cảm của anh tôi cũng vậy, anh không yêu những người phụ nữ với cùng một kiểu như nhau. Vậy nên ta đừng so sánh. Có thể anh sẽ không khóc khi chia tay người này, như khi đã khóc vì chia tay người kia, và sự trân trọng anh dành cho mỗi người cũng khác nhau. Nếu một người phụ nữ có một chút thông minh, sắc sảo thì không dại gì đi ghen với quá khứ của anh tôi, chỉ cần đừng cho họ cơ hội nào cả. Và phải biết một điều. Anh không quên cô ấy, và anh cũng không định quên. Đó là những ký ức vô giá đối với anh và vì anh là một thằng đàn ông chân chính, nên anh sẽ giữ gìn nó đến cuối đời. Anh không níu kéo, không lưu luyến cô ấy, anh cũng sẽ không cố liên lạc,... Anh chỉ đơn giản là không quên. vì cô ấy, là một phần thanh xuân tươi đẹp mà anh chỉ có một lần trong đời. Không ai có thể thay thế được cô ấy trong cuộc đời anh và ngược lại cô ấy cũng chẳng bao giờ thay thế được ai đâu. Đơn giản vì anh đã từng biết cảm giác mất mát là như thế nào, nên anh sẽ không dễ dàng buông tay những thứ quý giá đang thuộc về mình.
Phụ nữ chúng ta đôi khi thật ngờ nghệch làm sao? Luôn luôn có một ước muốn, đó là trở thành người duy nhất trong trái tim đàn ông. Mặc dù họ biết điều đó là bất khả thi. Điều đó khiến họ bứt rứt, thất vọng, thậm chí bị ám ảnh. Họ muốn mình thay thế, và xóa bỏ được tất cả mọi tình cảm trước đó của đàn ông, để biết chắc rằng, sẽ không có ai trên đời quan trọng với anh ta hơn chính mình kể cả khi đã là vợ. Họ quên rằng còn một vị trí khác trong tim người đàn ông, cũng là duy nhất, mà lại một duy nhất trọn vẹn đủ đầy - người đó là vợ, nhưng phải là người vợ khôn ngoan biết tôn trọng và hành xử chồng đúng cấp. Có như thế mới bảo toàn danh dự, niềm tin, sự ngưỡng mộ, lòng cảm phục, trân trọng mà người khác đã ưu ái cho người mình yêu thương. Vợ ngoan làm quan cho chồng là lẽ đó.
Tình cũ chỉ là một hoài niệm duy nhất. Người mà dù anh đã từng yêu, nhưng không thể cùng anh đi đến cuối đời và nó chỉ đẹp khi còn mãi trong hoài niệm mà thôi. Anh trai à! Nếu đã “liều” rồi mà không được thì cái gì qua rồi anh hãy để nó ở đâu đó đi, ở đâu đó cũng được nhưng đừng quay đầu lại nhìn nó…nhiều như vậy nữa. Cứ để nó ở cõi hư đừng cố kéo về cõi thực. Bởi những gì trong cõi thực nó không còn làm cho con người khát khao, chinh phục nữa. Dù biết rằng thực mới là cuộc sống, mới làm cho con người phấn chấn, năng động hẳn lên còn hư chỉ làm cho con người quờ quạnh trong ảo ảnh mà thôi.
Theo bà Warết: một nuối tiếc phổ biến đến kinh ngạc ở những người sắp chết. Cho tới tận khi chết, nhiều người mới nhận ra rằng, hạnh phúc xứng đáng được đánh đổi bằng nhiều thứ. “Họ đã sống mắc kẹt trong những phong cách và thói quen cũ. Sự vừa lòng với ‘cái thân quen’ đã che phủ cảm xúc cũng như cuộc sống thể chất của họ. Sự sợ hãi thay đổi khiến họ phải giả vờ với người khác và giả vờ với chính bản thân rằng họ hài lòng, hạnh phúc, dù trong sâu thẳm vẫn mong muốn được cười thoải mái và làm những điều ngốc nghếch theo ý mình một lần nữa”,
Cái gì nó không muốn làm mới thì xin anh đừng đánh bóng, đồ cổ chỉ có giá trị khi giữ được nguyên màu của nó. Và có một thứ nó muốn được mãi nhớ về như tình cũ thì anh hãy cho vào dĩ vãng nhưng xin đừng có nhạt nhòa.
Đó là những chiêm nghiệm từ cuộc đời mà em có được. Xin đừng bảo em tập làm triết gia anh nhé!