1.Anh không viết chuyện này cho anh, không cho
một hoài niệm, dù đẹp. Anh đang viết cho muội, vì, anh chợt hiểu rằng một khi
dĩ vãng được sống lại, nó sẽ là năng lượng.
Hãy chia sẻ cùng anh với một mùa trăng
khuyết.
2. Ngây thơ và trong sáng, tuổi
thơ chỉ thế thôi sao? Mà chẳng thể hơn, mà ước gì chỉ là như thế!
Tôi thích
những chiều trời nhiều mây, có những cơn mưa bất chợt mùa hạ sẽ ấm áp hơn. Tha
hồ dầm mình trong làn nước ấm, cặp đôi con trâu nhà tôi và con bò nhà bé Hạ
cũng tha hồ đi hoang, như thể chúng cũng rất thân nhau. Trẻ thơ tuổi mười ba
nhà quê không có khái niệm nội y. Cả một tâm hồn trong suốt không cần che dấu.
Hạ cứ thoải mái ngửa người trên thân cây chuối mặc tôi đẩy đi lung tung không
định hướng, cười nắc nẻ mỗi khi tôi nghịch vốc nước đổ lên người Hạ.
Không chỉ một
hai, suốt một mùa hè như thế. Người lớn đi củi về nghỉ ở bãi sông, nhìn và
cười. Tôi không hiểu. Ai vui thì cứ vui, ai cấm. Mà như có một lần đã hiểu, khi
một anh thanh niên xóm trên cáu ngươi chửi đổng: Mần đi!
Tôi ngơ ngác, Hạ nhăn mặt.
Bến sông không còn trong veo nữa
rồi!
3. Thì hẹn nhau lên đồi sim.
Không hẹn hò lãng mạn đâu, chỉ là
bàn nhau:
- Hạ không thích tắm sông nữa, họ
nói.
- Thì mình đi chỗ khác, lên đồi Lạc
Sơn kìa, vui chán.
- Mà không được tắm với nhau nữa,
buồn chết đi.
Vậy là đánh trâu dong bò lên đồi.
Mà không buồn chết đi đâu. Buồn chết đi là chuyện của người già, trẻ thơ không
chết được. Chúng nó vui với nhau khi dung dăng dung dẻ dắt nhau hái từng chùm
bông trang, vạch từng gốc sim tìm trái chín. Mệt quá, nghỉ đi, nhìn sâu vào
mắt, cười cười. Dòm dòm sau áo chút, có chi mô mà nhìn, bộ lạ lắm răng? Ran ran
cả người, mồ hôi ra nhiều quá, gãi hoài cái đầu bù xù. Ê, chắc có chí đó, để Hạ
bắt cho. Níu đầu tôi xuống, Hạ chăm chú rẽ từng sợi tóc. Mãi cho đến khi tôi áp
mặt vào ngực Hạ lúc nào không biết ( hay biết cũng không chừng?). Lạ thiệt, sao
Hạ tài thế, tay ôm chặc đầu tôi mà vẫn bắt chí được, cười được. Thì mình chơi
trò bắt chí, vui chán, còn thực tế hơn cả trò chơi tắm sông. Vẫn văng vẳng bên
tai lời chửi độc địa của anh con trai xóm trên.
Mỗi khi chiều về Hạ thường ngồi
sau lưng tôi. Con trâu đi thong thả. Con bò của bé đi sau, cung cúc, tận tụy.
4. Năm sau tôi lên trường Huyện
học. Ký sự của nhà quê bao giờ cũng tự hào ghi: Tuổi mười lăm, lần đầu ở trọ…
Mẹ không cho
chơi trò chăn trâu nữa, dù gì thì cũng sắp sửa là ông tú làng rồi, phải làm
người lớn thôi.
Một lần ngồi
chơi với Hạ, Hạ nói: Mười lăm tuổi em cũng lên trường Huyện học.
Má Hạ nói:
Con mà lên được trường Huyện như anh con a?
Mắt Hạ rơm
rớm nước.
Tôi nói: Được
chớ răng không.
Má nói: Con
Hạ lên được trường Huyện, cho con luôn.
Vậy là mỗi
tối thứ bảy tôi lại được ngồi bên Hạ. Có phép hẳn hoi. Hạ mặt mũi sáng sủa mà
răng đầu óc túi thui. Tôi chăn trâu dịu dàng mà bày biểu lại hay gắt gỏng. Hạ
đã ít cười, mắt đã thôi vui. Mỗi lần tôi cốc đầu một cái đau, Hạ nhìn tôi chưng
hửng. Một lần đau quá, Hạ kéo tay tôi cắn một miếng, rồi khóc tấm tức. Học hành
không vui bằng tắm sông hay dạo núi. Mỗi buổi tối kèm Hạ học thường kết thúc
bằng một nỗi buồn bâng quơ.
Không còn là
bạn bè của tuổi ngây ngô. Cái ông thầy oắt con thường hay làm dáng người cao
đạo, thích chí thấy mình được ngưỡng mộ. Cô học trò càng tủi thân càng cắm cúi
càng cố gắng.
Một lần trò
hỏi bâng quơ: Mấy chị học lớp thầy giỏi không?
Tôi nhìn Hạ
chưng hửng biết mình trật lất. Tối đó thầy buồn hiu.
5.Qua một trăm năm mươi mấy cái
buồn hiu thì Hạ đã biết cười. Em đã thi đỗ lớp mười, đã lên trường Huyện.
Má Hạ liên hoan một bữa mỳ gà. Tôi
ăn ba bát. Hạ cười cười, chông đũa nghếch mặt trêu: Ăn hết mất con ăn còn mất
vợ!
Tôi không
được nhìn cô học trò mặc áo dài ngày ngày đến lớp rồi. Tôi lại lên trường mới,
lần này thì xa lắc, tận ngoài cố đô Huế.
Ngày tôi đi,
ngồi với nhau lâu lắc, Hạ không tặng quà cho tôi, chỉ xa xôi: Quà má hứa cho
rồi!
Mãi vui với
sông Hương núi Ngự, mãi tập tành học đòi giọng Huế mượt ngọn mồng tơi, tôi quên
béng lời hẹn ngày đi, mỗi tháng sẽ viết thư về cho Hạ.
Duy một lần
đọc thư Hạ: Ngoài nớ lạnh không? Mùa đông
đừng ngồi bên cửa sổ. Mấy chị lớp thầy giỏi không? Má nói ráng học cho bằng
anh.
Tôi viết về
cho Hạ: Hè ni về không làm thầy Hạ nữa.
Anh để tóc bù xù, về Hạ bắt chí cho anh.
Đợi hoài
không thấy thư Hạ nữa. Kể từ khi biết đợi.
6. Vừa về, cả nhà đi vắng, hú
hồn, để nguyên đống bụi còn bám trên người, tôi bươn bả đi tắt lên nhà Hạ.
Đứng sững
trước cửa ra vào, Hạ nhìn tôi trân trối.
Chẳng nói
chẳng rằng lôi tuột tôi ra sau chái bếp, chỗ có cái ảng nước và sợi dây phơi.
Vơ đại cái áo đang phơi, nhúng vào ảng nước, Hạ dịu dàng lau sạch mặt mũi chân
tay cho tôi. Úi đau, chỗ nớ xưa bị học trò cắn mấy miếng. Hạ cười cười: Còn nhớ
răng? Mấy giọt nước ướt sũng từ vai đến ngực Hạ, không chỉ là ngực trái mận
ngày bắt chí. Tôi vượt qua khoảng cách một cách khá dễ dàng, như của mình, như
dành sẵn. Hư òm òm, Hạ nói mà mặt ngó lơ.
Một mùa hè
yên ả, nắng buổi sớm tinh tươm, mưa buổi chiều hơi bụi, thích nhất là ánh trăng
tọc mạch dòm chừng qua kẻ lá.
Ngồi đè lên
thân cây chuối mỗi khi Hạ xắt chuối cho heo, như thế cây chuối không lăn qua
lăn lại, dù mắt cứ lăn tăn hoài. Hạ làm việc thoăn thoắt, nói tía lia, lâu lâu
lại hỉ hỉ? Tôi cứ cười cười, cười cười, lâu lâu lại bày tỏ nguyện vọng. Bậy mà,
bậy mà, Hạ thương anh chớ răng, không thương răng học chi cho mệt rứa. Đống
chuối xắt đã cao rồi, Hạ không xắt nữa, không đứng lên, không vào nhà, đầu gục
lên cánh tay, miệng thì thầm, răng anh hư rứa, nghi anh quá, mới một năm thôi
mà lạ kinh.
Tối đó là một đêm rằm tháng bảy.
Tựa mình vào
thân cây chuối sau hè, người Hạ nóng rực.
Tôi đã hạ
quyết tâm “bắt nhốt con chim vào lồng”, cái triết lý bậy bạ của mấy đứa sinh
viên mới thật là kinh khủng.
Vẫn còn giữ
cho mình lớp rào chắn vải thô dù mỏng dánh, song Hạ không còn xấu hổ, không còn
lẩn tránh. Cái việc “thú ơi là thú” như lời đồn dại ở vỉa hè phố xá thiệt ra
không đúng lắm. Mặt em cam chịu quá! Tôi hơi xấu hổ mà cứ liều lĩnh. Nhả ra bao
nhiêu là châu ngọc. Hạ vơ vội mấy túm lá chuối khô tẩy xóa. Tôi mơ màng nhớ
ngày xưa cùng với Hạ tắm sông.
Một buổi tối
mặt Hạ đỏ bừng: Chỉ chừng nớ thôi, em sẽ cho, nhớ đừng đòi hơn nữa. Hạ cầm tay
tôi dắt đi.
Bây giờ tôi
biết mình ngu ngốc khi cứ muốn sành điệu ác độc. Mà ngu ngốc hơn cả vẫn cứ là
Hạ, ai lại đi thử thách mình quá mức như tê.
Lớp rào chắn
cuối cùng rồi cũng gỡ bỏ.
Gương mặt ấy
trong trẻo thần tiên quá!
Rực rỡ tựa
trăng rằm.
Rồi chợt như
có một đám mây trôi ngang.
Kéo tay tôi
cắn mạnh.
Buông thả.
Rồi khóc tấm
tức.
7. Tôi mang
cả linh hồn cô bé lớp mười vào trường đại học, ngây ngây ngô ngô. Tôi mang cả
tình yêu nhà quê ra phố, nghi nghi ngờ ngờ. Ghét nhất mấy đứa nữ bạn cứ te te
khoe mẽ bồ tui bồ tui. Cái mặt không biết khóc là cái mặt giang hồ hết biết.
Nhớ hoài một góc nhà quê tội tội, tội tội.
Mang bộ mặt
thần kinh đi giữa phố, tôi thành của lạ.
Tụi con gái
kháo nhau cha này hâm hâm.
Tụi con gái
kháo nhau đố đứa nào ăn được nó.
Tôi chỉ thích
có Sen, không tò mò khiêu khích, chỉ dịu dàng thông cảm. Biệt hiệu Sen vàng lãng đãng mà không lãng đãng
chút nào. Tận tụy đưa tôi đi thư viện tìm sách đọc cho mỗi mùa thi. Tận tụy
lắng nghe những gì tôi mơ màng. Có những lúc vuốt vuốt mái tóc tôi: Em hiểu.
Cũng có những
bữa cơm tối thật vui vẻ.
Một bữa cơm
tối Sen cười cười: Biết uống rượu không? Xị rượu thuốc đặt giữa bữa ăn. Để tôi
vui, Sen cũng nhâm nhi đôi chút. Chàng sinh viên chưa từng biết rượu chỉ vài ly
là say khướt. Nguyện vọng theo về bằng con đường quán tính. Em hiểu. Và với bao
nhiêu chuyện nhà tôi đã kể, Sen đã nhập vai cô bé nhà quê rất đạt. Hình như
nước mắt Sen ràn rụa khi tôi run người lẩm bẩm: Hạ ơi!
8. Sen vốn
dân chuyên văn từ hồi trung học, rất sành nhật ký. Mỗi trang nhật ký đều đều
bằng nhau trên vuông giấy nhỏ xinh xinh. Rất thích chụm đầu cùng tôi đọc lại
trang mình viết rồi rủ rỉ: Đúng chưa? Đúng chưa?
Ngày…tháng…năm
Cùng nhau đọc Papillon - Người Tù Khổ
Sai, thích có một hòn đảo vắng toàn ngọc trai, mình sẽ lặn thật giỏi để nuôi
chàng Bướm. Tuân rất thích cô em ngây thơ tội nghiệp. Mình hỏi em giống ai.
Tuân thật thà đến ghét: Sen giống cô chị, Hạ mới là cô em. Mình hỏi: Sen đến
sau sao lại là chị? Vì Sen giỏi hơn Hạ khoảng ấy. Mình như bị quất một roi
ngang giữa ngực.
Ngày… tháng… năm
Sông Hương ngày cả gió. Bờ vai Tuân
không đủ che chở cho mình. Tuân nói gió ở nhà quê rất thích, cứ tha hồ nắm tay
nhau mà đi ngược gió. Lần đầu ngồi bên nhau mà lạnh buốt. Dắt nhau trở về nhà
trọ. Mình đã sẵn sàng, rất muốn tình ấm lại, mà Tuân thì cứ tạnh như không. Hay
là bấy nhiêu đã đủ? Hay là bấy nhiêu đã chán hở Tuân?
Ngày…tháng…năm…
Sinh nhật mình. Tuân thật đáng yêu khi
tặng mình một chú cún con. Cún hàng thật, biết sủa gâu gâu chứ không là cún
bông đâu nhé. Tuân nói tìm mờ mắt mới bồng trộm được của ai bên phố. Chàng
Đông-ky-sốt của em ơi! Bãi biển về khuya vắng tanh, Tuân ngoan như cún con liếm
láp khắp người mình. Ngoan như cún đói khi đã thỏa thuê ngon lành nằm ngủ. Mình
không ngủ được. Nghịch nghịch với con còng gió bắt được khi chiều. Còng kẹp
mình một cái đau điếng rồi bỏ chạy. Đôi mắt còng thao láo gương lên nhìn mình
trước khi đào tẩu sao giống mắt Tuân mỗi khi ngơ ngác quá! Sẽ để lại cho em bao
nhiêu vết sẹo nữa rồi biến mất? Bao giờ sẽ đến Tuân ơi?
Sau mỗi trang
nhật ký Sen đều ương bướng đòi mình ký chung vào đó. Để còn kỷ niệm, Sen nói.
9. Rồi cũng
đến mùa hè mong đợi.
Mà kỳ lạ
thật, bước chân lên ga ra về mà lòng lại không háo hức như đã từng mong đợi.
Tiễn tôi Sen chỉ nói: Khi mô buồn nhớ lại ra.
Mẹ buồn buồn:
Học hành mệt nhọc lắm hả con? Gầy ốm quá! Ngồi yên nhìn mình trệu trạo miếng
cơm chắc lòng mẹ xót. Con lớn rồi chớ đâu còn trẻ con hở mẹ. Mẹ bâng quơ: Mấy lâu
không thấy con bé Hạ đến chơi. Chắc biết mình ngóng tin, mẹ mới nói thế.
Đợi thật tối
tôi mới lên nhà Hạ. Cho thật bất ngờ. Chắc Hạ sẽ lại nhìn mình trân trối.
Hạ đang bên
chiếc bàn con, ngẩng lên nhìn tôi, ngơ ngác. Rồi gục mặt xuống bàn. Rồi cũng mau
chóng đứng lên, anh ngồi chơi đi, Hạ nói khi lặng lẽ đi rót ly nước. Tôi thật
không hiểu điều chi đã xảy ra. Ý tứ cách mình một khoảng đủ xa, Hạ ngồi đó,
chăm chăm nhìn ngọn đèn dầu.
Một buổi gặp mặt không như mong
đợi, thật nhàu nhỉ.
- Biết anh về khi chiều, mà em
bận quá. Tưởng anh sẽ không lên, em hơi bất ngờ.
Tôi cầm tay Hạ:
- Sao thế?
Hạ khẽ rút tay về. Rồi bất ngờ đỗ
vào ngực tôi, khóc. Tôi ôm lấy Hạ, bàn tay đã bắt đầu đói khát. Đừng anh! Hạ
sửa lại tư thế, giũ giũ chiếc cỗ áo vừa xộc xệch cho nghiêm chỉnh.
- Má đi đâu rồi Hạ?
- Má qua nhà bên, má nói đi mượn
người mai cày ruộng.
- Có con rể không biết cày ruộng,
chắc má buồn. Tôi gắng đùa.
- Em sẽ gắng kiếm cho má đứa con
rể biết cày ruộng. Ngập ngừng Hạ thêm: Và biết yêu con gái má nữa!
Tôi ra về sớm
hơn dự định. Bước thẩn thờ. Hạ lặng lẽ đi theo. Đến cuối con ngõ, bất chợt từ
phía sau Hạ ôm lấy tôi, yên lặng anh, để thế, em muốn ôm anh thêm lần nữa. Tôi
thật muốn quay người lại, nhưng thật biết, nếu thế Hạ sẽ rời tôi rất nhanh.
- Anh đừng lên nhà em nữa. Buông
tôi ra, Hạ thì thầm.
- Anh không
hiểu?
- Vài hôm nữa
em sẽ đi Long An. Em xin được cô em trong ấy, làm người bán hàng. Em không học
nữa, có học cũng không bằng anh đâu.
10. Cái cơ hội để hiểu Hạ và
những gì đã diễn ra với Hạ đã không còn. Khi tôi còn âm u với bao nhiêu câu hỏi
thì hai hôm sau, Hạ đi Long An thật.
Tôi quay lại
Huế sớm hơn dự định. Dù sao Long An cũng quá xa xôi với tôi.
Sen đón tôi,
nồng nhiệt một cách tự nhiên.
Lâu rồi Sen
cũng không còn giữ thói quen ghi nhật ký nữa. Sao thế? Sen cười cười: Tuân đã
biết yêu rồi, viết nhật ký làm gì. Bế Sen đặt lên đùi mình (Sen rất thích thế),
để làm kỷ niệm, tôi dỗ. Kỷ niệm đầy ắp ra rồi, Tuân còn đòi gì nữa.
11. Vừa xuất ngũ, Thịnh ra Huế
chơi. Thằng bạn thân hồi cấp ba. Nó đi bộ đội vì trượt xuất vào đại học.
Ngồi bên quán
cà phê đường Võ Thị Sáu, quán sinh viên, Thịnh nói:
- Hạ có chồng rồi, vừa nhận ăn
hỏi.
- Ai thế?
- Thầy giáo
dạy văn của nó.
Rồi Thịnh
chép miệng:
- Dạy văn phải thế mới đúng. Chứ
cứ như ông thầy dạy tụi mình, rồi cứ như mi thì khốn nạn.
Theo lời
Thịnh, Hạ không ở mãi tận Long An. Biết tin cô học trò nhỏ bỏ nhà đi Nam,
thầy của Hạ đã khăn gói vào tận Long An để tìm, dỗ Hạ về. Thương má khóc hết
nước mắt, Hạ theo về. Tháng trước cả nhà ăn hỏi.
- Con Sen nào đâu, bồ mi sao tau
không thấy? Hay mi sợ nó ăn luôn cả tau?
Chưng hửng,
bởi tôi chưa bao giờ kể với Thịnh về chuyện Sen.
- Hạ cho tau coi nhật ký viết
chung của mi với bồ. Sen gửi cho Hạ. Con bé thật đáo để.
Chiều lòng
bạn, tôi - Sen - Thịnh có một bữa ăn chung. Sen trổ tài mến khách, bữa cơm thật
lịch sự. Hai thằng câm như hến, chỉ Sen là nhân vật chính líu lo.
Ra về Thịnh
nói với tôi:
- Cái con thật đáo để, mà cũng
ngon nhức mắt!
Giá trước đây vài ngày có ai nói
thế chắc tôi đã quất một quả đấm thôi sơn. Còn bây giờ thì tôi không buồn cải
chính.
12. Tôi đã trở thành thầy giáo
đĩnh đạc một mình. Rồi cưới vợ. Sen không theo về như dự tính. Lần yêu cuối
trước chia tay, ngày giới hạn, thấy tôi tần ngần, Sen giục: Cạn đi, nếu có con
Sen lại sẽ tìm đến Tuân, thôn… xã… huyện… Sen đọc thuộc lòng vanh vách. Tôi
rùng mình. Rồi lạnh cả người.
Thịnh đã là
cụ nông dân, già đi nhiều, chỉ còn cái giọng là vẫn như xưa, bạt mạng: Mi tệ
quá, kém Hạ cái nồng nhiệt, thua Sen cái quyết liệt. Chỉ còn con vợ, ráng mà
sống cho tử tế.
Duy chỉ một
lần gặp lại Hạ trong đám giỗ nhà đứa bạn bà con với Hạ. Tôi chỉ chăm chú với tô
mỳ gà, hai bát. Làm cho tôi tô thứ ba, Hạ ý tứ: Anh vẫn chung thủy với món mỳ
gà!
Ừ, Hạ ạ, có
lẽ đó là phẩm chất còn sót lại của anh!
Mùa đầu đông 2015