Thứ Ba, 19 tháng 1, 2016

NGƯỜI ĐÀN ÔNG TRONG VŨNG LẦY CÔ ĐƠN

Anh đã có một mùa thu... trời quên đổ mưa ngâu
Thảng thốt đôi bờ, tuyệt vọng nhìn chiếc cầu không thể nối
Và từ đó ngày lẫn đêm chuyển thành gam màu tối
Màu tối trong vũng lầy, lầy lội nỗi cô đơn !
Xoay sở bằng mọi cách bất kỳ cũng chẳng khá gì hơn
Luôn nhoẻn môi cười để không bật tiếng tủi hờn oán trách
Thừa biết mình khó lòng vượt qua nổi khối sầu dựng vách
Sền sệt cô đơn giam lỏng đời anh trong vũng ngập dày
Anh ôm đàn trong những cơn say
Trút cả niềm riêng cho nhẹ bớt đoạ đày thương nhớ
Trong mỗi ca từ có tiếng em lồng vào thơm hơi thở
Từng nốt nhạc trầm bổng ngân dài quay nức nở đêm thâu
Anh còn sót lại gì sau cuộc bể dâu ?
Mỗi sáng soi gương nhìn chính mình với mái đầu điểm bạc
Vết chân chim hằn lên đôi mắt lịm màu khao khát
Khao khát đoá môi quỳnh ngào ngạt hương bay... !
Anh ru đời trong những cơn say
Tự huyễn hoặc an ủi mình thế gian này chỉ là cõi tạm
Hạnh phúc cao vời, nhón gót mòn với đôi tay mỏi nhừ chưa thể chạm
Lửa tắt lụi lâu rồi sao mãi còn ám ảnh tàn tro ?
Bình tĩnh, thản nhiên...kỷ niệm xưa đừng cố lần mò
Nghiệt ngã nào cũng phải đi cho đến hết
Giãy giụa chỉ làm mỗi sớm mai lún thêm vật vờ, bê bết
Khi cát bụi trải lối thiên đường : anh sẽ hết cô đơn !
Maylangthang_Tdx 10/08/2015

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét