Sáng ra, xé tờ lịch cũ chợt giật mình, hóa ra đã gần nửa tháng
mười hai. Dạo một vòng trên Fac ebook, thấy bạn bè mỗi người vào tháng mười hai
với một tâm trạng khác nhau. Kẻ háo hức, mong chờ, người thẫn thờ tiếc nuối.
Hiển
nhiên rằng, dẫu mình đứng yên thì đời vẫn chảy. Dẫu muốn hay không thì ngày vẫn
qua. Hôm nào, hè còn rực rỡ, rồi thu vàng phơi phới gõ cửa, chóng vánh lắm đã
đến đông. Giờ đây, đông cũng rũ áo đi nhanh, buông mành cho những gì ở lại.
Thời
gian trôi nhanh nên người đời cũng gấp gáp quá chăng, có lúc chưa nói hết câu đã vội vàng tắt máy… Cũng phải thôi mà…
Chạy dọc đường quê, tháng mười hai, ở quê cũng vội vàng như
người đời vậy. Chỉ khác một điều tháng năm khôngg bao giờ biết hứa hẹn …Nó đến
và đi đúng từng giây từng phút. Ước sao con người cũng như năm tháng …
Ngồi nhìn những cánh rừng xanh mướt, thấm mồ hôi, đậm nụ cười cứ
trải dài bất tận theo nhọc nhằn của người nông. Cho cơn gió tạt qua chỉ khẽ vỗ
về, cho mưa cũng đừng nặng hạt. Cho ngày đủ ngắn, cho người đủ sức cho bát cơm
cuối năm có thêm chút mặn mòi, để người nông đỡ tủi thân.
Vạn
vật cứ sinh sôi, trưởng thành, già cỗi... Cuộc sống vẫn dửng dưng trôi đi bao ngày,
tình người cũng dửng dưng như cơn mưa chiều nay. Yêu thương hay ghét bỏ đều luẩn quẩn vô
thường...Nhưng cái luẩn quẩn của yêu thương có lúc đủ sức làm cho con người xóa
hết mọi ưu phiền.
Ngẫm ra, tháng mười hai vẫn còn mấy mươi ngày nữa để hoàn thành
nốt những việc của năm cũ. Sẽ yên tâm gói gém và cất vào kho kỷ niệm, chỉ mang
niềm vui và yêu thương sang thôi, bỏ lại nỗi buồn cho ngày tháng cũ. Rồi ta sẽ
thay tờ lịch ấy, viết tiếp cho một năm tháng mới bắt đầu.
Tháng 12 sắp
qua, tìm một chút lặng để thoáng bao cảm xúc mông lung dù mọi thứ ngổn ngang…Tháng
mười hai ơi, phải chăng ta không đủ sức để sắp xếp đời mình…
HBT
HBT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét