(Tản văn)
Một sáng đầu xuân cô học trò đến lớp sớm, lần đầu nhìn thấy lá bàng rơi
đỏ một góc sân trường. Chợt lá bàng trong kí ức quay về...Lá bàng chọi trâu
ngày xưa ấy, ngày theo mẹ đi bán bánh gói một sớm ở chợ quê.
Lá bàng khí khái lạ thường, mùa
thu khi rừng cây đều ngả màu vàng thay lá thì lá bàng lại vươn mãi
thẫm xanh, một màu xanh như khiêu khích như thách thức qui luật của đất trời,
kiêu sa vẩy chào đến khó hiểu, mà đến đầu xuân cây cối xanh um nảy lộc thì lá
bàng lại rực đỏ, như truyền đam mê và năng lượng cho cả một góc trời.
Cô học trò
nhặt một chiếc lá bàng vừa rơi chưa chạm hạt cát nào trên nền đất, điệu đà tìm
những đốm vàng còn sót lại, bâng quơ viết lên mặt lá "Lá ơi sao không vàng
úa như người" Phải chăng đó là điều khác biệt giữa các loài cây khi xuân
vừa đến? "Cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ" (Trịnh Công
Sơn) Màu đỏ như chuyển mình đánh thức một mùa đẹp nhất trong năm. Con
người có khi vội vả có lúc thảnh thơi còn bàng thì vô tư, hừng đỏ theo cách của
riêng mình.
Có lẽ, lá bàng
muốn làm một đốm lửa đầu xuân. Lặng lẽ thắp lên một thông điệp gửi đến các bạn
học trò "Cảm xúc, nhiệt huyết và tình yêu mùa xuân." Khắc ghi những
kỉ niệm dấu yêu nhắc nhớ các học trò, luôn giữ mãi trái tim rực đỏ...Lá bàng
rụng rơi vào lòng đất trong tư thế kiêu hãnh đến lạ lùng...Từ đó nó ấp ủ những
mầm xanh.
"Núp sau lá bàng đỏ
Những nụ mầm ươm chờ ngày
xanh"
Cô học trò yêu
lắm cánh phượng hồng, yêu lắm chùm bằng lăng tím biếc nhưng sắc đỏ lá bàng
không hiểu sao cứ quyền quyện mơn man trong nỗi nhớ. Màu đỏ kiêu sa giữa khoảnh
khắc giao mùa đến đầu xuân như một vỡ lẽ hiếm hoi về thiên nhiên, một sắc màu
sẽ khó phai trong ký ức. Như một niềm tin mơ hồ, xa xăm...Và màu đỏ lá bàng tự
khi nào đã gieo vào lòng cô học trò những ước mơ, hy vọng, niềm tin và yêu
thương. Hy vọng vào tương lai rực lửa và yêu thương những gì bình dị mà đôi khi
ta vô tình quên lãng như sắc đỏ-lá bàng.
Đoàn Nhung
Trường THCS Nguyễn Viết Xuân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét