Tháng năm, và cho đến bây giờ tháng năm đã không còn lo lắng những mùa thi, không còn ngồi chung một bàn hay xin từng đôi giấy, tháng năm bây chừ cũng chẳng còn những chiếc ghế đá suy tư, hành lang rộn rã những tiếng nói cười. Phượng thôi còn đỏ, bằng lăng thôi còn tím biếc, tâm hồn ta thôi còn lửng lơ giữa những khoảng trời chơ vơ hai màu áo, màu đời, màu trời… Thời đó đã mãi xa, rồi bên những bữa cơm hay đôi lần gặp gỡ, ta sẽ được nghe kể lại những câu chuyện tựa như cổ tích, về con đường rợp đỏ phượng rơi, về lối cũ bằng lăng có bóng chàng trai dìu tay cô gái, về những cảm xúc rối ren mà không biết vì sao chưa thể đặt tên, phải chăng vì tháng năm trôi qua vội quá?!
Còn bây giờ 1 tháng 5 nữa sắp xa ta bỏ lại giữa dòng đời, lòng người một mơ hồ chơ vơ...một tưởng chừng như không thể bỗng hóa thành có thể. Một triết lý giản đơn có mùa thu nào không rụng lá.Và một ngày xa sẽ dắt tháng 5 về ...
HBT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét