Thứ Bảy, 4 tháng 8, 2018

Xưa

Rồi mình lại dẫm lên những vết chân xưa
Nghe xuyến xao cả một trời đã cũ
Có những chuyện tưởng qua rồi mà thác lũ
Bữa mênh mông thành giông bão ùa về

Trời ơi thấy thương những rung động ấy ghê!
Tưởng đã chết rồi tháng năm nghĩ cho người khác
Thế mà rồi chỉ cần một câu thơ bản nhạc
Ngực gầy nhoi nhói đau môi mấp máy tên người

Ừ có bao giờ biển nhạt được đâu tình ơi
Gió lặng yên cây không trỗi mầm xanh lá
Và chúng ta- những người đã có một thời không xa lạ
Làm sao quên sạch trơn những thứ đã từng?

Rồi mình lại ngồi cạnh nhau như hai đứa đáng thương
Tội nghiệp làm sao vài điều đã chọn
Đúng hay sai đều đã thành ngọn nến
Cháy cùng kiệt một đời đúng đúng sai sai

Kết thúc thật rồi mà tưởng chuyện hài
Chỉ cần mỉm cười thôi mọi thứ sẽ trở về nguyên vẹn...
............
Copy của ngươi






ẢNH CHỤP TẠI THĂNG BÌNH
4.8.2018

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét