Thứ Năm, 19 tháng 3, 2020

TRÒ CHUYỆN VỚI HOẠN THƯ

🍁🍁
Em mở cửa “ Truyện Kiều” rồi tìm gặp Hoạn Thư
Đằng đẵng mấy trăm năm, liệu nàng sao rồi nhỉ?
Nơi gác vắng quạnh hiu, một thân người nhỏ bé
Cất nhẹ tiếng “ Xin chào!” - Em khe khẽ đến bên...

Nàng thoáng chút giật mình rồi ngẩng mặt nhìn lên
Chạm mắt ấy nửa giây thôi - mà tim em run rẩy!
Em không phải Kiều đâu - đừng nhìn em như vậy!
Khí giận tan đi nhiều... vẫn ngửi thấy... mùi... ghen!

Ta chưa gặp bao giờ, nhìn người chẳng thấy quen
Người đến từ nơi đâu? Sao lại tìm ta thế?
Em ở một nơi xa, cách nàng ba thế kỉ
Vì thương xót phận nàng nên quyết chí đến đây...

Nàng nhếch khẽ đôi môi, chẳng động tấm thân gầy
Quan Âm Các hắt hiu, lá rơi đầy tơi tả
Chắc mấy trăm năm qua, đời chửi ta chưa đã
Cứ xa xót thương Kiều - hể hả thấy ta đau?

Là nàng nghĩ thế thôi chứ chẳng phải vậy đâu
Có điều chốn nhân gian, hễ ghen nhau, lại nhắc:
Cô này, bà kia... tính Hoạn Thư gớm thật
Em có chút bất bình nên muốn gặp nàng thôi...

Hai tay giơ lên trời, nàng thét lớn: trời ơi!
Nào phải ta nhẫn tâm để người đời phán xử?
Người nói ta nghe đi, cùng phận là nhi nữ
Có đau đớn nào bằng, nghe hai chữ “ Chồng chung!” ?

Ta chung thủy một lòng yêu và đợi Thúc Sinh
Mà chàng ấy vô tâm, lại bạc tình đến thế!
Cứ ong bướm dập dìu nơi nẻo xa... mặc kệ
Ta cô độc riêng mình... lặng lẽ khóc riêng ta!

Ta chết nửa hồn người, tim vụn vỡ xót xa
Nhưng cố giấu lòng đau, giữ cửa nhà êm ấm
Chàng vẫn thế tham lam, chẳng quay đầu hối hận
Chẳng dập nổi ghen hờn, ta trút giận Kiều thôi...!

Ta chẳng đánh đập ai, vẫn luôn miệng tươi cười
Chỉ muốn họ hiểu ra, rồi hai người hai lối
Đến kiệt cùng nỗi đau, vẫn cắn răng không nói
Nghĩ chút phận thương Kiều, mở lối để nàng đi...

Người nói ta nghe xem, nhân gian ở ngoài kia
Bao nhiêu kẻ đánh ghen, không đầm đìa nước mắt?
Bản lĩnh được như ta, giữa hai bờ còn - mất
Chẳng nửa tiếng chửi Kiều, không đánh đập tả tơi!

Người chuyển giúp cho ta, vài câu đến người đời
Nếu số kiếp không may, gặp phải người phản bội
Hãy dứt khoát buông tay, chẳng hờn ghen thành tội
Phải yêu lấy thân mình... đừng đợi được ai thương...

Em chẳng biết nói gì, nhìn nàng giữa màn sương
Trên khoé mắt rưng rưng, sắp buông đôi dòng lệ
Chẳng dám chào một câu, em thở dài thật khẽ
Em đóng cửa “ Truyện Kiều” , rồi cứ thế... buông tay...😂

🍁Hoa Nắng 🍁

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét