Thứ Năm, 6 tháng 6, 2013

THƠ MẪN NGỌC



Ngày ấy, bây giờ
Ngày ấy em còn là nữ sinh
Miệng nhoẻn cười tươi câu nói vô tình
Một mai em sẽ chọn nghề khác
Chẳng thèm làm thầy giáo giống như anh.
                   *
Thấm thoát từng ngày, lặng lẽ tháng năm
Cô bé ngày xưa đã vào Đại học
Mím môi thẹn thùng niềm vui lên mắt
Em vẫn tươi cười bên những trang thư.
                  *
   Rồi một mai trường đón cô giáo mới
    Chẳng thể ngờ đồng nghiệp lại là em
    Mười mấy năm qua thu rớt bên thềm
    Ngờ ngợ mãi tưởng ngày đầu mới gặp.

   Và  ngọn nến nào lòng nhau đã thắp...
                                                                                        
                 Nguyễn Ngọc Mẫn 

1 nhận xét:

  1. Không gian và thời gian không hề có tuổi bởi tình người trong sáng
    quá
    Bài thơ thật dễ thương

    Trả lờiXóa