Bài giảng em còn nhớ như in là đây NGƯỜI THẦY ĐẦU TIÊN của T.S AIMATOP phải không? Ngày đó mỗi đêm cô thức hàng giờ để viết những trang như thế này đây, nay đã 11 năm rồi cuộc sống đổi thay, bao điều mới mẽ. Học trò đã đi đến bên kia Đại Tây Dương. Còn cô vẫn thế vẫn con đường "tôi đã quen đi lại lắm lần" vẫn ngôi trường cũ. Tất nhiên trong cái lắm lần và quen thuộc đó vẫn có những cái mới chồi lên. Nhưng em biết không? nó chồi lên rồi tụt mất, thỉnh thoảng đọng lại một chút hương còn toàn là bụi thời gian mỗi ngày phủ dày trang giáo án. Nhưng không hiểu sao những trang giáo án ngày xưa em học không bao giơ cũ, vẫn mới vẫn thơm như ngày hôm qua vậy. Máy ảnh của cô không được hiện đại lắm nên chỉ ghi hình chất lượng 50% thôi đó em à. Mở trang giáo án này ra cô lại thấy nước mắt của học trò trong đó (Như Ý ngồi khóc trong lớp học) em còn nhớ không? Nhưng ngày đó cô chưa hiểu hết giá trị trong lời giảng của mình. Cô không ngờ mình đã có được chỗ đứng trong tim của các em ngay từ ngày ấy.
Bây giờ những trang giáo án vi tính lạnh lùng, vô cảm cô chẳng muốn giữ lại làm gì. Bởi khó có thể tìm thấy được bóng mình trong đó. Cái mới chồi lên rồi tụt mất. Lắm lúc phải giật mình, luyến tiếc. Muốn mà vẫn không làm được dù mọi thứ vẫn ở trong tầm tay. Thế mà các em vẫn cứ "ước sao em được như cô vậy "...
Cô luyến tiếc trang giáo án ngày xưa cũng giống như ẹm tiếc đã bỏ lại tuổi thơ, chân đất trên mảnh đất Việt thân yêu này.
Cảm ơn em đã nhớ cả bài thơ cô mượn để làm lời nhắn nhủ. Cảm ơn em đã gợi lại trong cô những hồi ức tốt đẹp! Cảm ơn các em đã làm nên một quá khứ tròn trịa, thủy chung! Và cô gọi đó là hạnh phúc!"Mẹ nhọc nhằn áo cơm
Nội ru mòn câu hát
Thầy thắp cho ngọn đèn
Tấm phông chiều thế kỉ
Đạo nghĩa nghiêng bóng mờ
Để lửa lòng đừng tắt
Giữ ngọn đèn thầy cho"
Chiều nay cô dạy mấy em học trò này giống như ngày xưa em học đó.
HBT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét