Thứ Năm, 28 tháng 1, 2016

30 BÀI HỌC ỨNG XỬ TRONG CUỘC SỐNG BẠN CẦN GHI NHỚ

1. Đừng nên dễ dàng tin vào những gì bạn nghe, đừng tiêu xài hết tiền bạn đang có, không nên muốn ngủ bao lâu thì ngủ.
2. Xin thành thật và thật lòng khi nói câu: “Anh yêu em.”,”Em yêu anh.”
3. Bất kể lúc nào khi nói lời xin lỗi, hãy nhìn thẳng vào mắt của đối phương.
4. Hãy tin vào tiếng sét ái tình.
5. Đừng bao giờ coi thường mơ ước của người khác.
6. Bạn có thể bị tổn thương nếu yêu một người một cách say đắm, nhưng nó là phương pháp duy nhất khiến con người bạn trở nên toàn diện.
7. Dùng phương pháp tinh vi và xác thực để giải quyết tranh chấp, không nên xúc phạm người khác.
8. Đừng bao giờ đánh giá con người qua bề ngoài.
9. Nói từ từ nhưng phải suy nghĩ nhanh.
10. Khi người khác hỏi những điều mà bạn không muốn trả lời,xin hãy cười và hỏi: “Tại sao bạn lại muốn biết điều đó?”.
11. Gọi điện thoại cho mẹ, nếu không thể, ít nhất trong lòng bạn phải nghĩ về mẹ.
12. Một khi gặp phải thất bại, bạn nên nhớ lấy đó làm kinh nghiệm học tập của bạn.
13. Hãy ghi nhớ ba chữ “trọng”:tôn trọng mình; tôn trọng người khác; giữ lấy tôn trọng, phải có trách nhiệm đối với hành vi của mình.
14. Đừng nên để việc tranh chấp nhỏ hủy hoại đi tình bạn vĩ đại.
15. Hãy kết hôn với người mà bạn thích chuyện trò với người đó, vì khi bạn già đi, bạn sẽ phát hiện, thích chuyện trò là một ưu điểm lớn.
16. Nên chấp nhận sự thay đổi, nhưng không phải vứt bỏ quan niệm của mình.
17. Hãy nhớ rằng, im lặng là vàng.
18. Hãy dành nhiều thời gian để đọc sách, ít xem ti vi.
19. Tin tưởng vào phật tổ hay thượng đế, nhưng đừng quên những việc nhỏ nhặt như khóa cửa nhà.
20. Khi bạn cãi vã với người yêu, xin hãy giải quyết bằng lý trí, không nên moi những gì đã qua ra nói.
21. Đừng trốn tránh ngày hôm qua.
22. Nên chú ý ý nghĩa từng câu nói của bạn.
23. Cùng chia sẻ kiến thức của bạn với người khác.
24. Hãy làm những gì mà bạn phải làm.
25. Đừng nên tin người không bao giờ nhắm mắt khi hôn bạn.
26. Nếu bạn kiếm được nhiều tiền, nên làm nhiều việc thiện khi bạn còn sống, đó là một cách trả báo tốt nhất cho bạn.
27. Hiểu sâu và lý giải đúng tất cả các quy tắc, hợp lý cải tiến những quy tắc đó.
28. Ghi nhớ rằng: Quan hệ tốt nhất là yêu và cho người khác hơn là yêu cầu người khác.
29. Hãy nhìn lại mục đích mà bạn thề sẽ đạt được và phân tích mình đã thành công đến mức nào.
30. Bất luận trong nấu ăn hay trong tình yêu, bạn đều phải dùng 100% trách nhiệm trong thái độ đối xử
(Cảm ơn Thầy Lê Thẫm Dương)

BUÔNG BỎ NHỮNG THỨ KHÔNG XỨNG ĐÁNG ĐI RỒI BẠN SẼ TÌM THẤY HẠNH PHÚC

Doan Nhung thân!
Bạn có biết rằng mỗi một người chỉ có một cuộc đời để sống, đừng để những thứ vô nghĩa nhưng đã trở thành thói quen làm tổn hao thời gian và sức lực của bạn trong hiện tại. Hãy học cách buông bỏ để cuộc sống của bạn may mắn, thành công và hạnh phúc hơn. 
học cách buông bỏ
Đây là lúc để bạn dừng lại và tự hỏi mình: "Trong thời gian qua mình đã lãng phí quá nhiều thời gian cho điều gì?".
Đó có thể là thời gian mà bạn buôn chuyện phiếm quá dài ở văn phòng khiến bản thân không thể tập trung cho công việc? Là lúc bạn tự hành hạ bản thân mình, là lúc bạn đang cố ép mình vui trước mặt mọi người, là lúc bạn che giấu những nỗi buồn của mình bằng những cảm xúc không có thật, là những lần bạn say sưa mua sắm mất vài giờ đồng hồ...?
Rõ ràng những việc đó đã làm tiêu tốn quá nhiều thời gian của bạn mà không mang đến những lợi ích về kinh tế hay sức khỏe nào cho bạn cả. Sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu bạn biết mình sẽ đi về đâu trong cái vòng lẩn quẩn của cuộc đời này, biết mình sẽ sống vì điều gì, một cuộc sống ý nghĩa ra sao. Hãy vạch ra đích đến, những giá trị cần đạt được và kiên quyết thực hiện nó bằng một ý chí sắt đá, một tính kỷ luật và bằng một lương tâm trong sáng, nhất quán, kiên định.
Khi bạn không nhận ra được giá trị cuộc sống của mình, nó sẽ trở nên tẻ nhạt và vô nghĩa lắm. Đừng làm lãng phí thời gian, sức lực của mình cho những hờn giận, thù hằn nào đó đã xảy ra với bạn. Có một câu nói rất hay mà tôi đã đọc: "Không ai có quyền làm tổn thương bạn, nếu bạn không cho họ cái quyền đó", thế nên bạn hãy luôn giữ một thái độ đúng đắn, tích cực trước mọi sự việc và đừng trao cho ai cơ hội làm tổn thương bạn cả. 
Và cũng đừng tự đày đọa hay trách cứ bản thân vì những thất bại trong quá khứ.
Một số người thường bị mắc kẹt và ôm khư khư lấy quá khứ để sống hoặc dựa dẫm, dò xét tương lai. Con người thích tự cao kể về những thành tích, những giá trị tốt đẹp mà ta đạt được với mọi người, nhưng lại cảm thấy hổ thẹn và tự ti về những tội lỗi trong quá khứ, ta im lặng và sợ hãi khi nghĩ đến nó. Trong mỗi người chúng ta ai cũng luôn tồn tại những khuyết điểm, thay vì cảm thông và cố gắng để hoàn thiện bản thân thì chúng ta lại có cảm giác mặc cảm, để cho những cảm xúc tiêu cực ấy có quyền làm chúng ta đau khổ, rồi ta tự giày xéo và trách móc bản thân mình. 
Chúng ta lại thường có cảm giác dễ cảm thông cho những lỗi lầm của người khác, trong khi đó lại cảm thấy "ghét" và dằn vặt chính bản thân mình. Trong cả hai vấn đề, ta đều cần tự mình nhìn lại, suy xét và dũng cảm đối mặt với những khuyết điểm và lỗi lầm, biết cảm thông, bao dung và yêu quý chính mình hơn là chọn những cảm xúc tiêu cực để tự làm mình đau khổ. Chính vì biết tự nhìn lại chúng ta mới không còn thích phán xét người khác, vì biết cảm nhận được sự mặc cảm, tự ti của chính mình, chúng ta mới giàu lòng trắc ẩn để thấu hiểu và thông cảm cho họ.
Do đó, trước khi muốn đánh giá người khác thì nên đánh giá chính mình trước, muốn yêu quý người khác thì chính mình cũng cần được yêu thương trước đã. Nếu ngay cả bạn cũng không đủ bao dung và tha thứ cho bản thân thì sẽ rất khó lòng bao dung và tha thứ cho người khác. Chỉ khi chúng ta rút ra được kinh nghiệm từ những điều này thì cuộc sống lúc đó mới cởi mở và hạnh phúc hơn, những cảm giác tiêu cực về sự phán xét hay mặc cảm chắc chắn sẽ không còn.
Biết tha thứ cho ta, cho người lại chính là động lực thúc đẩy mỗi cá nhân tự cố gắng để hoàn thiện chính mình. Nỗi sợ hãi sẽ chỉ đeo bám khi  ta không dám đối mặt và tìm giải pháp cho vấn đề, cứ loay hoay tìm cách trốn chạy và né tránh nó. Nên vấn đề sẽ không còn là vấn đề nếu chúng ta có một thái độ đúng đắn để xử lí. Hãy buông bỏ những thứ đã qua và những điều chưa tới, đây là thời điểm bạn cần sống cho hiện tại và hết lòng vì nó.
học cách buông bỏ
Cảm ơn Quỳnh Trâm!

HẾT NỢ MÙA THU

Ta vẫn biết hoàng hôn không tuổi
Chiều chìm xuống chênh vênh
Lại ngồi đặt tên cho ngày tháng không tên
Mới biết mình lẩm cẩm
Đánh rơi một mùa…
bâng quơ
***
Ta vẫn biết không còn là trẻ thơ
Chờ mưa nắng đổ
Để rồi chếnh choáng mùa say
Cảm ơn phù du
Đã làm mờ ánh đèn trên phố
Chẳng nhớ lối nào ta đã đi qua
***
Cảm ơn mùa đông
Nhặt hết lá vàng rơi trong nỗi nhớ
Cảm ơn cuộc đời 
Hết nợ mùa thu…
HBT

Chủ Nhật, 24 tháng 1, 2016

RÉT MUỘN

Muộn rồi!
Rét làm chi cho bàn tay lạnh cóng
Hơi ấm tự bao giờ đã quá vãng xa xôi
Giá rét lang thang nào biết đơn côi
Bởi có vách núi buồn chịu làm bờ vai tựa
Chiếc khăn đậm màu xin giá rét đừng kiêu
Lũ trẻ choàng tay đi giữa yêu kiều
Mượn xa xưa để chiều thêm chút ấm
Chiều không mưa mà găng tay ướt đẫm
Tháng chạp rộn ràng sao lòng thấy vắng tanh
Mùa không xưa mà sao lại quá xa
Một cái ngoảnh đầu cũng gọi là dĩ vãng
Một phút làm ngơ cũng gọi là quên lãng
...
Về làm chi chút rét muộn cuối mùa...?
HBT

LÀ AI KHÔNG QUAN TRỌNG, QUAN TRỌNG LÀ Ở CẠNH AI?


 Đi cùng ruồi thì tìm được nhà vệ sinh
Đi cùng ong thì tìm được hoa thơm
Đi cùng người giàu học cách kiếm nhiều tiền
Đi cùng ăn mày học được cách xin cơm.
Trong thực tế cuộc sống, bạn quen biết ai thực chất rất quan trọng, thậm chí điều đó có thể thay đổi vận mệnh cuộc đời bạn, quyết định mọi thắng bại trong cuộc sống của bạn.
Sống cùng với một người nào đó qúa lâu, bạn cũng dần trở thành giống họ. Ở cùng với người chăm chỉ, bạn sẽ không lười biếng. Ở với người tích cực bạn sẽ không tiêu cực.Cùng với người thông minh, bạn cũng nhận được những ảnh hưởng tốt...
Các nhà nghiên cứu khoa học cho rằng : “ Con người là động vật duy nhất tiếp nhận các gợi ý”. Gợi ý tích cực, ảnh hưởng rất tốt tới tinh thần và trạng thái sinh lý của con người, kích thích mọi tiềm năng nội tại, phát huy khả năng tiềm ẩn của mỗi người, khiến họ trở nên tiến bộ, hưng phấn và vui vẻ.
Hãy tránh xa những người tiêu cực, nếu không trong vô thức họ sẽ lấy đi ước mơ của bạn, khiến bạn dần dần mất đi bản thân, trở thành một con người tầm thường.
Người tích cực giống như ánh mặt trời vậy, chiếu đến nơi đâu nơi ấy liền sáng bừng lên.Người tiêu cực giống như mặt trăng, mùng một, mười lăm không giống nhau,thay đổi thất thường.
Thái độ thay đổi tất cả, tính cách quyết định vận mệnh. Thái độ thay đổi, tương lai thay đổi, tính cách khác nhau sẽ sinh ra những con người khác nhau.
Có người nói, đời người có điều may mắn:
Đi học gặp được người thầy tốt.
Đi làm gặp được sư phụ giỏi
Lấy vợ tìm được người hợp với mình.
Có khi chỉ cần một nụ cười ngọt ngào, một lời hỏi thăm quan tâm của họ cũng đủ khiến bạn trở thành một người đặc biệt, hạnh phúc hơn người.
Bất hạnh nhất trong cuộc sống chính là: Bên cạnh bạn không có những người tích cực, thông minh. Cuộc sống của bạn sẽ trở nên nhạt nhẽo, tầm thường.
“Bạn là ai không quan trọng, quan trọng là ai ở bên cạnh bạn”
-st

Thứ Tư, 20 tháng 1, 2016

VÔ THƯỜNG

Lại một ngày biết thương đau
Hương xưa rụng trắng nát nhàu lối đi
Nắng chiều đừng vướng đừng vương
Xem như mây khói vô thường còn đâu?

















HBT

Thứ Ba, 19 tháng 1, 2016

NGƯỜI ĐÀN ÔNG TRONG VŨNG LẦY CÔ ĐƠN

Anh đã có một mùa thu... trời quên đổ mưa ngâu
Thảng thốt đôi bờ, tuyệt vọng nhìn chiếc cầu không thể nối
Và từ đó ngày lẫn đêm chuyển thành gam màu tối
Màu tối trong vũng lầy, lầy lội nỗi cô đơn !
Xoay sở bằng mọi cách bất kỳ cũng chẳng khá gì hơn
Luôn nhoẻn môi cười để không bật tiếng tủi hờn oán trách
Thừa biết mình khó lòng vượt qua nổi khối sầu dựng vách
Sền sệt cô đơn giam lỏng đời anh trong vũng ngập dày
Anh ôm đàn trong những cơn say
Trút cả niềm riêng cho nhẹ bớt đoạ đày thương nhớ
Trong mỗi ca từ có tiếng em lồng vào thơm hơi thở
Từng nốt nhạc trầm bổng ngân dài quay nức nở đêm thâu
Anh còn sót lại gì sau cuộc bể dâu ?
Mỗi sáng soi gương nhìn chính mình với mái đầu điểm bạc
Vết chân chim hằn lên đôi mắt lịm màu khao khát
Khao khát đoá môi quỳnh ngào ngạt hương bay... !
Anh ru đời trong những cơn say
Tự huyễn hoặc an ủi mình thế gian này chỉ là cõi tạm
Hạnh phúc cao vời, nhón gót mòn với đôi tay mỏi nhừ chưa thể chạm
Lửa tắt lụi lâu rồi sao mãi còn ám ảnh tàn tro ?
Bình tĩnh, thản nhiên...kỷ niệm xưa đừng cố lần mò
Nghiệt ngã nào cũng phải đi cho đến hết
Giãy giụa chỉ làm mỗi sớm mai lún thêm vật vờ, bê bết
Khi cát bụi trải lối thiên đường : anh sẽ hết cô đơn !
Maylangthang_Tdx 10/08/2015

Chủ Nhật, 17 tháng 1, 2016

NGUYỄN CHIẾN – NGƯỜI VÀ THƠ

        Nguyễn Tấn Ái - nhà giáo, nhà văn - người lập dị: không blog, không facebook, không điện thoại, không xe máy, không người yêu... nhưng có tấm lòng rộng mở với bạn bè, tôn sư và say mê văn nghệ... 
Ái nhờ mình đăng bài về chân dung thầy Nguyễn Chiến - người mà anh yêu kính lên trang... và chia sẻ tại đây để tấm lòng của Nguyễn Tấn Ái được trải rộng hơn với mọi người: (Lê Đức Thịnh)
    
Về thầy Nguyễn Chiến
 GV văn trường THPT Nguyễn Duy Hiệu, Điện Bàn, Quảng nam 

          Tần ngần mãi, không biết ngã cái đề như thế đã ổn thỏa chưa? Tại sao không là thơ và người? Có thể với nhiều người hâm mộ thầy, thì trước là thơ. Thơ thầy đẹp, da diết mà trong sáng, tục lụy mà thanh tao, đủ sức quyến rủ. Song với tôi, cái tôi yêu trước lại là con người thầy, đẹp như một nghệ sĩ, và thân thương như với tất cả mọi người, nhất là người trẻ, thầy phải là nhà giáo!

          Nhớ ngày mới ra trường tập tễnh theo đòi nghiên bút, có một nhà giáo mà ngay từ phong thái đã tác động mạnh mẽ đến tôi, như một hấp lực vô hình, nghe nói đó là danh sĩ Nguyễn Chiến. Dáng cao thanh, mặt ngọc mắt sáng, tóc mây bồng bềnh, rất tiên phong đạo cốt. Cái dáng dấp rõ ràng không là con đẻ của thời đại, giữa những luộm thuộm rúm ró của một thời thầy giáo tháo giày đói cơm lạc áo thì người ấy như một lạc loài mây trắng.
          Như đọc được ở tôi, nhóc tỳ văn chương, một tia ngưỡng mộ, thầy thường dành cho một nụ cười và cái gật đầu chiếu cố bâng quơ, bởi cũng không biết tôi là ai, mà tôi cũng không biết cách nào để tiếp cận thầy. Cao đạo như thầy Ngô Sửu có khi còn dễ gần, chỉ mời thầy điếu thuốc lá ( thầy Ngô Sửu nghiện thuốc lá nặng ) là thầy khà lên khoái chí, buồn ngủ gặp chiếu manh, còn Nguyễn Chiến thì không.
          Vậy mà còn may, Văn Tấn Binh bảo thơ thầy rất đã. Thì tìm thơ mà đọc.
          Đầu tiên là Khúc tình mưa:
          Em xinh đến như thế
          Làm sao mà anh không
          Tan như là viên kẹo
          Ngã vào lòng mênh mông
          Một nhạc khúc yêu đương cổ điển dịu dàng miên viễn, day dứt vĩnh viễn sơ khai, ngọt từ khai tự đến cuối dòng:
          Bây giờ em xinh thế
          Con mắt nhìn rất mưa
          Cuối con đường mây tím
          Em thành cơn gió lùa.
          Mãi cho đến khi thầy ân cần tặng tôi tập thơ Giọt sương khi nắng lên thì tôi đã đọc thơ thầy ngót mười lăm năm! Rất yêu cái tinh tế trong cảm xúc của thầy khi đòi có một ngày tình cũ, khi tự nhận mình chỉ là gã trẻ con lớn xác, là con ngựa bạch trắng từ đầu đến chân, mà vẫn giàu niềm tin ngày trái tim lên ngôi!
          Nhưng phải là Nguyễn Chiến đọc thơ Nguyễn Chiến thì mới đã. Giọng khê mà si của thầy rất có duyên với thơ tình. Cơ duyên mở lối, thỉnh thoảng có dịp cùng làm đề thi, cùng học bồi dưỡng rồi dạy bồi dưỡng, đôi ba lần được nghe thầy đọc thơ, là một kiểu thơ viết cho mình, tôi mới hiểu chú ngựa bạch kia không bao giờ chịu mòn mỏi với thời gian, hãy còn ham hố mở lối lên trời lắm!
          Càng gần thầy Nguyễn Chiến, càng mến mộ con người, đẳng cấp, phóng khoáng, ân tình.
          Đôi lúc thầy rủ: Em đi uống cà phê với thầy.
          Tôi hỏi nghiêm túc như đùa: Thầy và thầy Ngô Sửu ai hơn?
          Thầy trả lời không đùa: Ngô Sửu nhiều cao đồ hơn.
          Sau ngày thầy Ngô Sửu mất, thầy tâm sự: Tui thắp cho ông bạn già cây hương, vái mà chỉ sợ mình quỵ xuống không gượng nổi ông ạ!
          Thầy Ngô Sửu với thầy là số ít hiếm hoi sinh viên sư phạm văn từ trước 1975. Thân nhau, mà rất khác biệt, danh sĩ Hội An khắc khổ đau đời, danh sĩ Điện Bàn yêu đời ngang dọc.
          Tôi tặng thầy chữ ĐẸP.
          Đẹp như biệt thự nhà thầy riêng dành một góc tĩnh lặng để nhà giáo văn nhân lui tới trà dư tửu hậu.
          Đẹp như cách thầy ngồi tiếp chuyện bạn bè ung dung nho nhã không hề gò bó.
          Đẹp như cách thầy lên bục giảng thị phạm cho lớp sinh viên thực tập về phong thái văn chương.
          Đẹp như thơ thầy, giọt giọt là những giọt sương khi nắng lên, lưu luyến chực tan biến.
          Đẹp như những ân cần thầy trao gửi lớp đàn em giáo giới, văn giới.
          Âm thầm chuẩn bị một đêm thơ Nguyễn Chiến mà vì những lý do không đâu đến nổi mọi khổ công lại không thành, với thầy tôi biết mình có lỗi. Mà nghe đâu tháng 6 này ( 2016) thầy giã từ bục giảng, khoảng trống thầy để lại cho làng giáo e rằng đâu chỉ một hai khóa học. Và cái sự lỗi hẹn của tôi trở thành một khiếm khuyết đáng trách!
          Tưởng như thấy trước mắt ngày thầy ném viên phấn trắng, cao giọng thi ngâm tặng lũ học trò:
          Ngày mai đời hết rượu
          Ta còn cái ly không
          Cất lên khà một cuộc
          Đã cái đời thi ngông
( Thông điệp trắng )
             ***
  Khi viết những dòng này, tôi không viết cho một văn hữu, bởi với tôi, thầy là một người thầy, vĩnh viễn!
                                                    Tháng chạp 2015 - Nguyễn Tấn Ái

Chủ Nhật, 10 tháng 1, 2016

NHẬT KÝ MÙA TRĂNG KHUYẾT- Truyện ngắn - Nguyễn Tấn Ái


           1.Anh không viết chuyện này cho anh, không cho một hoài niệm, dù đẹp. Anh đang viết cho muội, vì, anh chợt hiểu rằng một khi dĩ vãng được sống lại, nó sẽ là năng lượng.
          Hãy chia sẻ cùng anh với một mùa trăng khuyết.
         
2. Ngây thơ và trong sáng, tuổi thơ chỉ thế thôi sao? Mà chẳng thể hơn, mà ước gì chỉ là như thế!
          Tôi thích những chiều trời nhiều mây, có những cơn mưa bất chợt mùa hạ sẽ ấm áp hơn. Tha hồ dầm mình trong làn nước ấm, cặp đôi con trâu nhà tôi và con bò nhà bé Hạ cũng tha hồ đi hoang, như thể chúng cũng rất thân nhau. Trẻ thơ tuổi mười ba nhà quê không có khái niệm nội y. Cả một tâm hồn trong suốt không cần che dấu. Hạ cứ thoải mái ngửa người trên thân cây chuối mặc tôi đẩy đi lung tung không định hướng, cười nắc nẻ mỗi khi tôi nghịch vốc nước đổ lên người Hạ.
          Không chỉ một hai, suốt một mùa hè như thế. Người lớn đi củi về nghỉ ở bãi sông, nhìn và cười. Tôi không hiểu. Ai vui thì cứ vui, ai cấm. Mà như có một lần đã hiểu, khi một anh thanh niên xóm trên cáu ngươi chửi đổng: Mần đi!
Tôi ngơ ngác, Hạ nhăn mặt.
Bến sông không còn trong veo nữa rồi!

3. Thì hẹn nhau lên đồi sim.
Không hẹn hò lãng mạn đâu, chỉ là bàn nhau:
- Hạ không thích tắm sông nữa, họ nói.
- Thì mình đi chỗ khác, lên đồi Lạc Sơn kìa, vui chán.
- Mà không được tắm với nhau nữa, buồn chết đi.
Vậy là đánh trâu dong bò lên đồi. Mà không buồn chết đi đâu. Buồn chết đi là chuyện của người già, trẻ thơ không chết được. Chúng nó vui với nhau khi dung dăng dung dẻ dắt nhau hái từng chùm bông trang, vạch từng gốc sim tìm trái chín. Mệt quá, nghỉ đi, nhìn sâu vào mắt, cười cười. Dòm dòm sau áo chút, có chi mô mà nhìn, bộ lạ lắm răng? Ran ran cả người, mồ hôi ra nhiều quá, gãi hoài cái đầu bù xù. Ê, chắc có chí đó, để Hạ bắt cho. Níu đầu tôi xuống, Hạ chăm chú rẽ từng sợi tóc. Mãi cho đến khi tôi áp mặt vào ngực Hạ lúc nào không biết ( hay biết cũng không chừng?). Lạ thiệt, sao Hạ tài thế, tay ôm chặc đầu tôi mà vẫn bắt chí được, cười được. Thì mình chơi trò bắt chí, vui chán, còn thực tế hơn cả trò chơi tắm sông. Vẫn văng vẳng bên tai lời chửi độc địa của anh con trai xóm trên.
Mỗi khi chiều về Hạ thường ngồi sau lưng tôi. Con trâu đi thong thả. Con bò của bé đi sau, cung cúc, tận tụy.
         
4. Năm sau tôi lên trường Huyện học. Ký sự của nhà quê bao giờ cũng tự hào ghi: Tuổi mười lăm, lần đầu ở trọ…
          Mẹ không cho chơi trò chăn trâu nữa, dù gì thì cũng sắp sửa là ông tú làng rồi, phải làm người lớn thôi.
          Một lần ngồi chơi với Hạ, Hạ nói: Mười lăm tuổi em cũng lên trường Huyện học.
          Má Hạ nói: Con mà lên được trường Huyện như anh con a?
          Mắt Hạ rơm rớm nước.
          Tôi nói: Được chớ răng không.
          Má nói: Con Hạ lên được trường Huyện, cho con luôn.
          Vậy là mỗi tối thứ bảy tôi lại được ngồi bên Hạ. Có phép hẳn hoi. Hạ mặt mũi sáng sủa mà răng đầu óc túi thui. Tôi chăn trâu dịu dàng mà bày biểu lại hay gắt gỏng. Hạ đã ít cười, mắt đã thôi vui. Mỗi lần tôi cốc đầu một cái đau, Hạ nhìn tôi chưng hửng. Một lần đau quá, Hạ kéo tay tôi cắn một miếng, rồi khóc tấm tức. Học hành không vui bằng tắm sông hay dạo núi. Mỗi buổi tối kèm Hạ học thường kết thúc bằng một nỗi buồn bâng quơ.
          Không còn là bạn bè của tuổi ngây ngô. Cái ông thầy oắt con thường hay làm dáng người cao đạo, thích chí thấy mình được ngưỡng mộ. Cô học trò càng tủi thân càng cắm cúi càng cố gắng.
          Một lần trò hỏi bâng quơ: Mấy chị học lớp thầy giỏi không?
          Tôi nhìn Hạ chưng hửng biết mình trật lất. Tối đó thầy buồn hiu.
         
5.Qua một trăm năm mươi mấy cái buồn hiu thì Hạ đã biết cười. Em đã thi đỗ lớp mười, đã lên trường Huyện.
Má Hạ liên hoan một bữa mỳ gà. Tôi ăn ba bát. Hạ cười cười, chông đũa nghếch mặt trêu: Ăn hết mất con ăn còn mất vợ!
          Tôi không được nhìn cô học trò mặc áo dài ngày ngày đến lớp rồi. Tôi lại lên trường mới, lần này thì xa lắc, tận ngoài cố đô Huế.
          Ngày tôi đi, ngồi với nhau lâu lắc, Hạ không tặng quà cho tôi, chỉ xa xôi: Quà má hứa cho rồi!
          Mãi vui với sông Hương núi Ngự, mãi tập tành học đòi giọng Huế mượt ngọn mồng tơi, tôi quên béng lời hẹn ngày đi, mỗi tháng sẽ viết thư về cho Hạ.
          Duy một lần đọc thư Hạ: Ngoài nớ lạnh không? Mùa đông đừng ngồi bên cửa sổ. Mấy chị lớp thầy giỏi không? Má nói ráng học cho bằng anh.
          Tôi viết về cho Hạ: Hè ni về không làm thầy Hạ nữa. Anh để tóc bù xù, về Hạ bắt chí cho anh.
          Đợi hoài không thấy thư Hạ nữa. Kể từ khi biết đợi.
         
6. Vừa về, cả nhà đi vắng, hú hồn, để nguyên đống bụi còn bám trên người, tôi bươn bả đi tắt lên nhà Hạ.
          Đứng sững trước cửa ra vào, Hạ nhìn tôi trân trối.
          Chẳng nói chẳng rằng lôi tuột tôi ra sau chái bếp, chỗ có cái ảng nước và sợi dây phơi. Vơ đại cái áo đang phơi, nhúng vào ảng nước, Hạ dịu dàng lau sạch mặt mũi chân tay cho tôi. Úi đau, chỗ nớ xưa bị học trò cắn mấy miếng. Hạ cười cười: Còn nhớ răng? Mấy giọt nước ướt sũng từ vai đến ngực Hạ, không chỉ là ngực trái mận ngày bắt chí. Tôi vượt qua khoảng cách một cách khá dễ dàng, như của mình, như dành sẵn. Hư òm òm, Hạ nói mà mặt ngó lơ.
          Một mùa hè yên ả, nắng buổi sớm tinh tươm, mưa buổi chiều hơi bụi, thích nhất là ánh trăng tọc mạch dòm chừng qua kẻ lá.
          Ngồi đè lên thân cây chuối mỗi khi Hạ xắt chuối cho heo, như thế cây chuối không lăn qua lăn lại, dù mắt cứ lăn tăn hoài. Hạ làm việc thoăn thoắt, nói tía lia, lâu lâu lại hỉ hỉ? Tôi cứ cười cười, cười cười, lâu lâu lại bày tỏ nguyện vọng. Bậy mà, bậy mà, Hạ thương anh chớ răng, không thương răng học chi cho mệt rứa. Đống chuối xắt đã cao rồi, Hạ không xắt nữa, không đứng lên, không vào nhà, đầu gục lên cánh tay, miệng thì thầm, răng anh hư rứa, nghi anh quá, mới một năm thôi mà lạ kinh.
         
Tối đó là một đêm rằm tháng bảy.
          Tựa mình vào thân cây chuối sau hè, người Hạ nóng rực.
          Tôi đã hạ quyết tâm “bắt nhốt con chim vào lồng”, cái triết lý bậy bạ của mấy đứa sinh viên mới thật là kinh khủng.
          Vẫn còn giữ cho mình lớp rào chắn vải thô dù mỏng dánh, song Hạ không còn xấu hổ, không còn lẩn tránh. Cái việc “thú ơi là thú” như lời đồn dại ở vỉa hè phố xá thiệt ra không đúng lắm. Mặt em cam chịu quá! Tôi hơi xấu hổ mà cứ liều lĩnh. Nhả ra bao nhiêu là châu ngọc. Hạ vơ vội mấy túm lá chuối khô tẩy xóa. Tôi mơ màng nhớ ngày xưa cùng với Hạ tắm sông.
          Một buổi tối mặt Hạ đỏ bừng: Chỉ chừng nớ thôi, em sẽ cho, nhớ đừng đòi hơn nữa. Hạ cầm tay tôi dắt đi.
          Bây giờ tôi biết mình ngu ngốc khi cứ muốn sành điệu ác độc. Mà ngu ngốc hơn cả vẫn cứ là Hạ, ai lại đi thử thách mình quá mức như tê.
          Lớp rào chắn cuối cùng rồi cũng gỡ bỏ.
          Gương mặt ấy trong trẻo thần tiên quá!
          Rực rỡ tựa trăng rằm.
          Rồi chợt như có một đám mây trôi ngang.
          Kéo tay tôi cắn mạnh.
          Buông thả.
          Rồi khóc tấm tức.
         
          7. Tôi mang cả linh hồn cô bé lớp mười vào trường đại học, ngây ngây ngô ngô. Tôi mang cả tình yêu nhà quê ra phố, nghi nghi ngờ ngờ. Ghét nhất mấy đứa nữ bạn cứ te te khoe mẽ bồ tui bồ tui. Cái mặt không biết khóc là cái mặt giang hồ hết biết. Nhớ hoài một góc nhà quê tội tội, tội tội.
          Mang bộ mặt thần kinh đi giữa phố, tôi thành của lạ.
          Tụi con gái kháo nhau cha này hâm hâm.
          Tụi con gái kháo nhau đố đứa nào ăn được nó.
          Tôi chỉ thích có Sen, không tò mò khiêu khích, chỉ dịu dàng thông cảm. Biệt hiệu Sen vàng lãng đãng mà không lãng đãng chút nào. Tận tụy đưa tôi đi thư viện tìm sách đọc cho mỗi mùa thi. Tận tụy lắng nghe những gì tôi mơ màng. Có những lúc vuốt vuốt mái tóc tôi: Em hiểu.
          Cũng có những bữa cơm tối thật vui vẻ.
          Một bữa cơm tối Sen cười cười: Biết uống rượu không? Xị rượu thuốc đặt giữa bữa ăn. Để tôi vui, Sen cũng nhâm nhi đôi chút. Chàng sinh viên chưa từng biết rượu chỉ vài ly là say khướt. Nguyện vọng theo về bằng con đường quán tính. Em hiểu. Và với bao nhiêu chuyện nhà tôi đã kể, Sen đã nhập vai cô bé nhà quê rất đạt. Hình như nước mắt Sen ràn rụa khi tôi run người lẩm bẩm: Hạ ơi!
         
          8. Sen vốn dân chuyên văn từ hồi trung học, rất sành nhật ký. Mỗi trang nhật ký đều đều bằng nhau trên vuông giấy nhỏ xinh xinh. Rất thích chụm đầu cùng tôi đọc lại trang mình viết rồi rủ rỉ: Đúng chưa? Đúng chưa?
         
Ngày…tháng…năm
          Cùng nhau đọc Papillon - Người Tù Khổ Sai, thích có một hòn đảo vắng toàn ngọc trai, mình sẽ lặn thật giỏi để nuôi chàng Bướm. Tuân rất thích cô em ngây thơ tội nghiệp. Mình hỏi em giống ai. Tuân thật thà đến ghét: Sen giống cô chị, Hạ mới là cô em. Mình hỏi: Sen đến sau sao lại là chị? Vì Sen giỏi hơn Hạ khoảng ấy. Mình như bị quất một roi ngang giữa ngực.
         
Ngày… tháng… năm
          Sông Hương ngày cả gió. Bờ vai Tuân không đủ che chở cho mình. Tuân nói gió ở nhà quê rất thích, cứ tha hồ nắm tay nhau mà đi ngược gió. Lần đầu ngồi bên nhau mà lạnh buốt. Dắt nhau trở về nhà trọ. Mình đã sẵn sàng, rất muốn tình ấm lại, mà Tuân thì cứ tạnh như không. Hay là bấy nhiêu đã đủ? Hay là bấy nhiêu đã chán hở Tuân?
         
Ngày…tháng…năm…
          Sinh nhật mình. Tuân thật đáng yêu khi tặng mình một chú cún con. Cún hàng thật, biết sủa gâu gâu chứ không là cún bông đâu nhé. Tuân nói tìm mờ mắt mới bồng trộm được của ai bên phố. Chàng Đông-ky-sốt của em ơi! Bãi biển về khuya vắng tanh, Tuân ngoan như cún con liếm láp khắp người mình. Ngoan như cún đói khi đã thỏa thuê ngon lành nằm ngủ. Mình không ngủ được. Nghịch nghịch với con còng gió bắt được khi chiều. Còng kẹp mình một cái đau điếng rồi bỏ chạy. Đôi mắt còng thao láo gương lên nhìn mình trước khi đào tẩu sao giống mắt Tuân mỗi khi ngơ ngác quá! Sẽ để lại cho em bao nhiêu vết sẹo nữa rồi biến mất? Bao giờ sẽ đến Tuân ơi?
          Sau mỗi trang nhật ký Sen đều ương bướng đòi mình ký chung vào đó. Để còn kỷ niệm, Sen nói.

          9. Rồi cũng đến mùa hè mong đợi.
          Mà kỳ lạ thật, bước chân lên ga ra về mà lòng lại không háo hức như đã từng mong đợi. Tiễn tôi Sen chỉ nói: Khi mô buồn nhớ lại ra.
          Mẹ buồn buồn: Học hành mệt nhọc lắm hả con? Gầy ốm quá! Ngồi yên nhìn mình trệu trạo miếng cơm chắc lòng mẹ xót. Con lớn rồi chớ đâu còn trẻ con hở mẹ. Mẹ bâng quơ: Mấy lâu không thấy con bé Hạ đến chơi. Chắc biết mình ngóng tin, mẹ mới nói thế.
          Đợi thật tối tôi mới lên nhà Hạ. Cho thật bất ngờ. Chắc Hạ sẽ lại nhìn mình trân trối.
          Hạ đang bên chiếc bàn con, ngẩng lên nhìn tôi, ngơ ngác. Rồi gục mặt xuống bàn. Rồi cũng mau chóng đứng lên, anh ngồi chơi đi, Hạ nói khi lặng lẽ đi rót ly nước. Tôi thật không hiểu điều chi đã xảy ra. Ý tứ cách mình một khoảng đủ xa, Hạ ngồi đó, chăm chăm nhìn ngọn đèn dầu.
Một buổi gặp mặt không như mong đợi, thật nhàu nhỉ.
- Biết anh về khi chiều, mà em bận quá. Tưởng anh sẽ không lên, em hơi bất ngờ.
Tôi cầm tay Hạ:
- Sao thế?
Hạ khẽ rút tay về. Rồi bất ngờ đỗ vào ngực tôi, khóc. Tôi ôm lấy Hạ, bàn tay đã bắt đầu đói khát. Đừng anh! Hạ sửa lại tư thế, giũ giũ chiếc cỗ áo vừa xộc xệch cho nghiêm chỉnh.
- Má đi đâu rồi Hạ?
- Má qua nhà bên, má nói đi mượn người mai cày ruộng.
- Có con rể không biết cày ruộng, chắc má buồn. Tôi gắng đùa.
- Em sẽ gắng kiếm cho má đứa con rể biết cày ruộng. Ngập ngừng Hạ thêm: Và biết yêu con gái má nữa!
          Tôi ra về sớm hơn dự định. Bước thẩn thờ. Hạ lặng lẽ đi theo. Đến cuối con ngõ, bất chợt từ phía sau Hạ ôm lấy tôi, yên lặng anh, để thế, em muốn ôm anh thêm lần nữa. Tôi thật muốn quay người lại, nhưng thật biết, nếu thế Hạ sẽ rời tôi rất nhanh.
- Anh đừng lên nhà em nữa. Buông tôi ra, Hạ thì thầm.
          - Anh không hiểu?
          - Vài hôm nữa em sẽ đi Long An. Em xin được cô em trong ấy, làm người bán hàng. Em không học nữa, có học cũng không bằng anh đâu.
         
10. Cái cơ hội để hiểu Hạ và những gì đã diễn ra với Hạ đã không còn. Khi tôi còn âm u với bao nhiêu câu hỏi thì hai hôm sau, Hạ đi Long An thật.
          Tôi quay lại Huế sớm hơn dự định. Dù sao Long An cũng quá xa xôi với tôi.
          Sen đón tôi, nồng nhiệt một cách tự nhiên.
          Lâu rồi Sen cũng không còn giữ thói quen ghi nhật ký nữa. Sao thế? Sen cười cười: Tuân đã biết yêu rồi, viết nhật ký làm gì. Bế Sen đặt lên đùi mình (Sen rất thích thế), để làm kỷ niệm, tôi dỗ. Kỷ niệm đầy ắp ra rồi, Tuân còn đòi gì nữa.
         
11. Vừa xuất ngũ, Thịnh ra Huế chơi. Thằng bạn thân hồi cấp ba. Nó đi bộ đội vì trượt xuất vào đại học.
          Ngồi bên quán cà phê đường Võ Thị Sáu, quán sinh viên, Thịnh nói:
- Hạ có chồng rồi, vừa nhận ăn hỏi.
- Ai thế?
          - Thầy giáo dạy văn của nó.
          Rồi Thịnh chép miệng:
- Dạy văn phải thế mới đúng. Chứ cứ như ông thầy dạy tụi mình, rồi cứ như mi thì khốn nạn.
          Theo lời Thịnh, Hạ không ở mãi tận Long An. Biết tin cô học trò nhỏ bỏ nhà đi Nam, thầy của Hạ đã khăn gói vào tận Long An để tìm, dỗ Hạ về. Thương má khóc hết nước mắt, Hạ theo về. Tháng trước cả nhà ăn hỏi.
- Con Sen nào đâu, bồ mi sao tau không thấy? Hay mi sợ nó ăn luôn cả tau?
          Chưng hửng, bởi tôi chưa bao giờ kể với Thịnh về chuyện Sen.
- Hạ cho tau coi nhật ký viết chung của mi với bồ. Sen gửi cho Hạ. Con bé thật đáo để.
          Chiều lòng bạn, tôi - Sen - Thịnh có một bữa ăn chung. Sen trổ tài mến khách, bữa cơm thật lịch sự. Hai thằng câm như hến, chỉ Sen là nhân vật chính líu lo.
          Ra về Thịnh nói với tôi:
- Cái con thật đáo để, mà cũng ngon nhức mắt!
Giá trước đây vài ngày có ai nói thế chắc tôi đã quất một quả đấm thôi sơn. Còn bây giờ thì tôi không buồn cải chính.
         
12. Tôi đã trở thành thầy giáo đĩnh đạc một mình. Rồi cưới vợ. Sen không theo về như dự tính. Lần yêu cuối trước chia tay, ngày giới hạn, thấy tôi tần ngần, Sen giục: Cạn đi, nếu có con Sen lại sẽ tìm đến Tuân, thôn… xã… huyện… Sen đọc thuộc lòng vanh vách. Tôi rùng mình. Rồi lạnh cả người.
          Thịnh đã là cụ nông dân, già đi nhiều, chỉ còn cái giọng là vẫn như xưa, bạt mạng: Mi tệ quá, kém Hạ cái nồng nhiệt, thua Sen cái quyết liệt. Chỉ còn con vợ, ráng mà sống cho tử tế.
          Duy chỉ một lần gặp lại Hạ trong đám giỗ nhà đứa bạn bà con với Hạ. Tôi chỉ chăm chú với tô mỳ gà, hai bát. Làm cho tôi tô thứ ba, Hạ ý tứ: Anh vẫn chung thủy với món mỳ gà!
          Ừ, Hạ ạ, có lẽ đó là phẩm chất còn sót lại của anh!

                                                          Mùa đầu đông 2015

Thứ Sáu, 1 tháng 1, 2016

10 ĐIỀU TRUYỀN CẢM HỨNG CHO NĂM MỚI

Chào DOAN NHUNG  năm mới 2016,

Nữ hoàng truyền hình Oprah Winfrey nói, “Mục tiêu của năm mới không phải là chúng ta cần có một năm mới. Cái chính là ta phải có một tâm hồn mới.” Đây là thời điểm tuyệt vời để ta “tút” lại mọi thứ, làm mới tâm hồn và cuộc sống của mình.
Làm thế nào để bạn tạo nên một năm 2016 tràn đầy niềm vui? Dưới đây là 10 điều Kyna chắt lọc để chia sẻ đến bạn, tin rằng nó sẽ truyền cảm hứng để bạn xây dựng những điều mới mẻ tuyệt vời hơn cho cuộc sống của mình trong năm 2016 này. Cùng xem đó là những điều gì bạn nhé: 
3 điều không nên tiếp tục 
1. Trì hoãn việc tận hưởng niềm vui
Chúng ta thường trì hoãn sự thụ hưởng niềm vui và hạnh phúc và nghĩ rằng có lúc nào đó trong tương lai, mọi cái sẽ tốt hơn bây giờ. Năm sau sẽ tốt hơn năm nay chăng? Không hẳn vậy.
Một học sinh trung học thì nghĩ "Khi mình ra khỏi trường và không phải nghe lời ai nữa thì mọi cái sẽ rất tuyệt!" Anh ta rời trường và thình lình nhận ra là anh ta không hạnh phúc cho đến khi rời khỏi nhà. Anh ta xa nhà đi học đại học và lại quyết định "Mình sẽ thật sự hạnh phúc khi có được mảnh bằng và lại nghĩ chỉ kiếm được việc mới hạnh phúc được." 
Anh ta có việc làm và phải làm dưới sự giám sát của nhiều người. Bạn cũng đoán được là anh ta chưa thể hạnh phúc. Nhiều năm trôi qua, anh ta hoãn việc thư giãn và hưởng hạnh phúc cho đến khi đính hôn, lập gia đình và bắt đầu mua nhà, có công việc tốt hơn, bắt đầu có con, cho con đi học, con ra trường và về hưu....và anh ta chết trước khi biết được hạnh phúc là gì. Tất cả thời gian anh ta có, anh ta dùng để lập kế hoạch cho cái tương lai tốt đẹp không bao giờ đến. 
Bạn có liên hệ đến mình với phần nào câu chuyện ở trên không? Bạn có từng biết ai trì hoãn không hưởng niềm vui cho đến lúc già không? Điều quan trọng để hạnh phúc là bạn phải hoàn toàn quan tâm đến hiện tại. Chúng ta hưởng niềm vui trong cả chuyến đi, không phải chỉ khi đã đến đích.
--> Đừng đợi mọi thứ phải hoàn hảo rồi mới cho phép mình tận hưởng cuộc sống, hãy làm điều mình thích ngay lúc này, cảm nhận niềm vui trong từng khoảnh khắc nhỏ của năm nay, bạn nhé.
2. Không chịu tận hưởng những gì mình có
Nếu năm qua bạn quên tận hưởng cuộc sống, thì năm nay hãy nuông chiều bản thân, tận hưởng những cái bạn có đi.
Bao nhiêu người trong chúng ta dùng những cái tô nhựa để đựng táo và chuối còn những cái đĩa đẹp và sang trọng thì khóa cất trong tủ? Để rồi chúng ta chết và để tất cả những món đồ đẹp lại cho bọn trẻ phá bể hết! Tôi muốn nói là nếu bạn có cái gì tốt thì hãy sử dụng nó đi!
Hãy nuông chiều bạn 1 tí, hãy chăm sóc thân thể bạn, nhà cửa bên luôn sạch sẽ… bạn sẽ thấy là cuộc đời thật ưu ái với mình. Thực tế rằng: Mọi cái đều ảnh hưởng nhau. Cách bạn đi ảnh hưởng đến cách bạn nói. Cách bạn ăn mặc ảnh hưởng đến tâm trạng của bạn. Bạn càng quan tâm đến mình nhiều thì càng quan tâm đến người khác nhiều…
Bạn nói: “Khi tôi thành công, tôi sẽ không sống khổ sở như thế này nữa”. Sai rồi! Để thành công thì bạn phải bắt đầu sống cho ra người thành công, bạn phải cảm nhận điều đó ngay từ bây giờ. Giàu có không nhất thiết là dư giả tiền bạc. Đó là phong cách sống.
--> Nếu năm qua bạn hơi bỏ bê chính mình, thì thử thay đổi xem. Chiều chuộng bạn một chút. Bạn nói: “Chiều chuộng chính tôi thì có liên quan gì đến việc đạt được những mục đích cho cuộc đời tôi?” Có đấy! Nếu chúng ta cảm thấy giàu có thì chúng ta sẽ thu hút sự giàu có. Đó là luật hấp dẫn của cuộc sống.
3. E ngại cuộc sống không như mong đợi
Turgot nói, “Có những kẻ không dám bước đi vì sợ gãy chân, nhưng nếu sợ gãy chân mà không sám bước đi thì khác nào chân đã bị gãy”
Hãy bớt đi e ngại. Cho dù mọi việc có diễn ra theo đúng mong đợi của bạn hay không. Hãy tin rằng đó là cần thiết. Vậy làm sao mà đối mặt với sự không chắc chắn của cuộc đời? 
Bạn cứ chấp nhận nó. Hãy thích thú nó. Bạn nói: “Một nửa cái thú vị của cuộc đời này là biết được rằng mọi cái đều có thể xảy ra”. Bạn hãy cam kết với chính mình: “Dù cho chuyện gì xảy ra, mình sẽ xử lý nó”. Hãy nhìn thẳng vào những nỗi lo sợ và nói: “Nếu nhà tôi cháy, tôi sẽ dọn đi nơi khác. Nếu tôi bị đuổi việc, tôi sẽ bỏ. Nếu bị tông xe thì ra đi”. Thế thôi.
3 điều nên làm để công việc tốt hơn
1. Nghĩ đến điều bạn muốn nhiều hơn 
“Chìa khóa thành công là tập trung lý trí của chúng ta vào những điều chúng ta muốn chứ không phải những điều chúng ta sợ.” Hình dung thành công của bạn – tập trung vào điểm mạnh của bạn nhiều hơn. Bạn sẽ gặt được thành quả.
2. Chọn công việc ưu tiên hơn
Đừng cố làm tất cả. Không đủ thời gian cũng như năng lượng trong ngày để dành cho tất cả mọi thứ. Bạn phải tập trung ưu tiên cho việc quan trọng nhất. Hãy chọn ra việc đó, chấp nhận gạt những việc khác sang một bên.
--> Cuộc sống quá ngắn, hãy làm những gì mình thực sự yêu thích. 
3. Nỗ lực vì chính mình
Năm nào cũng sẽ có những thử thách khiến cần bạn phải nỗ lực nhiều để vượt qua. Nhớ rằng, làm việc vì đánh giá của người khác thì bạn sẽ bị căng thẳng. Nỗ lực vì chính mình thì bạn sẽ có niềm hứng khởi để hoàn thành, sức mạnh sẽ được phát huy.
--> “Leo lên núi không phải là để thế giới thấy bạn, mà để bạn nhìn thấy thế giới”. Đừng làm việc vì nhân xét đánh giá của người khác. Bạn nỗ lực để giành lấy phần thưởng là mở rộng vốn hiểu biết và kinh nghiệm cho chính mình.
Leo lên núi không phải là để thế giới thấy bạn, mà để bạn nhìn thấy thế giới
3 điều nên học để sống vui hơn
1. Học từ loài vật – luôn nhận biết hiện tại
Đừng nghĩ rằng chúng ta không thể học hỏi từ loài vật. Chúng kết nối với tự nhiên rất tuyệt vời. Chim chóc có thể nhận biết được lúc nào thiên tai xảy ra. Con mèo không bao giờ bị stress hay căng thẳng. Và những chú cún con thì luôn hào hứng với cuộc sống.
Hãy dắt chó đi dạo và để ý nó. Con chó không bỏ qua điều gì, từ bụi cây, lá cỏ và hoa, cả những ống chữa lửa… Nên dắt cùng một con chó đi dạo nhiều lần, và mỗi lần đối với nó là một kinh nghiệm. Chó sống trong hiện tại.
Chúng ta thường để đầu óc mình luôn ở đâu đó. Hãy ăn một bữa ăn và thưởng thức từng miếng đồ ăn. Hãy nói chuyện với bạn và đừng bỏ sót từ nào. Hãy nghe một bài nhạc và chú ý từng nốt. Hãy đi dạo và ngắm từng cái cây. Dần dần chúng ta sẽ làm được như vậy.
--> Nhiều người trong chúng ta thường suy nghĩ và lo lắng nhiều việc cùng một lúc. Chúng ta để cho những mối quan tâm về quá khứ và tương lai đan xen vào hiện tại và làm cho chúng ta cảm thấy mình khổ sở và kém cỏi. Hãy thực hành theo loài vật, tập trung vào mỗi khoảnh khắc, mỗi công việc bạn làm.
2. Học từ trẻ em – luôn vui cười
Trẻ con hơn chúng ta rất nhiều về sự hài hước. Trẻ con cười với hầu hết mọi việc một cách vô tư, tự nhiên và không xấu hổ.
Chúng tự giác biết là tiếng cười sảng khoái sẽ giúp cho chúng mạnh mẽ và cân bằng. Chúng có ham muốn được vui đùa không bao giờ thỏa mãn được. Thật tiếc là ngay khi thành người lớn, chúng ta thay đổi và có suy nghĩ là"Cuộc đời nghiêm túc lắm". Người lớn luôn miệng bảo trẻ con không được cười lúc này hay lúc khác.
"Không cười trong lớp, không cười khi ăn" cho đến khi sự tự nhiên thoải mái của chúng biến mất.
Một trong những trách nhiệm lớn nhất của chúng ta đối với người khác là thích thú bản thân mình, vui vẻ với chính mình trước! Khi chúng ta vui, chúng ta cảm thấy tốt hơn, chúng ta làm việc tốt hơn và người khác muốn tiếp xúc với ta.
--> Cuộc sống là như vậy! Không bao giờ quá cầu toàn hay quá bi quan, vì nhiều chuyện xảy ra hoàn toàn không theo lý trí hay kế hoạch. Hãy cứ phết bơ vào bánh mỳ và tận hưởng, như tận hưởng cuộc sống của bạn!

3. Học từ người già – trân trọng cuộc sống
 Đây là đoạn văn do một người 85 tuổi viết khi ông ta biết mình không còn sống được bao lâu nữa. Hãy xem ý nghĩa của nó:

--> Thông điệp này không phải là một lời nhắc nhở tuyệt vời hay sao? Chúng ta chỉ có mặt trên hành tinh này trong một chừng mực thời gian. Hãy tận dụng thời gian này. Người già nhận ra là họ không cần phải thay đổi cả thế giới mới có thể sống hạnh phúc và tận hưởng cuộc đời nhiều hơn. Thế giới tốt đẹp rồi. Họ chỉ phải thay đổi bản thân mình thôi.  
 Và điều cuối cùng – quan trọng nhất – HÃY YÊU
Thật tuyệt nếu bạn còn giữ tình yêu và sự lãng mạn trong trái tim. Hãy yêu hết mình. 
Thời gian hữu hạn. Hãy gần gũi với gia đình của bạn nhiều hơn nữa, cười với họ thật nhiều và trân trọng từng phút giây bên họ. Hãy cùng người bạn yêu thương tạo dựng niềm vui và kỷ niệm khi còn có thể. Vì họ chính là những người quan trọng nhất với bạn trên thế giới này.
--> Mọi nỗ lực của chúng ta suy cho cùng là để được yêu thương nhiều hơn. Thật may là bạn có sẵn, tràn trề điều đó trong trái tim mình. Nếu bạn chưa cảm nhận được điều đó thì hãy đánh thức nó. Đừng ngần ngại bày tỏ và thể hiện tình yêu với người yêu của bạn, người bạn đời của bạn, với gia đình, những người thân thương nhất. Cuộc sống chỉ thực sự đẹp và ý nghĩa từ những khoảnh khắc đó mà thôi.
** Hi vọng những điều trên sẽ giúp bạn có một năm 2016  hào hứng và đầy màu sắc. Nào, bây giờ bạn đã sẵn sàng thổi làn gió mới vào cuộc sống của mình trong năm 2016 này chưa. Còn chờ gì nữa?
Chúc bạn 1 năm thật tuyệt vời với nhiều trải nghiệm đẹp nhé.
Kyna

--

QUÀ TẶNG NĂM MỚI