Thoáng qua một bắt tay san sẻ,
một nụ cười gửi trao, một ân cần muộn màng...sao nặng lòng đến thế!
Cuộc công chức viên vo đến từng
giờ, từng ngày, từng tuần... giá trị người như còm đi theo thời gian biểu. Cần
lắm một lời chào tử tế, một ngưỡng mộ giả vờ, một đồng cảm bâng quơ... như hâm
nóng con tim ngày nguội lạnh.
Có thể rằng trong một vật vả đời
thường, một câu thúc đời thường, một chỉn chu đời thường... tâm hồn chợt lóe
lên một chớp sáng kì dị, khát một chia li, khát một đạp đổ, khát một rũ bỏ để
thênh thênh nhẹ cánh bay vèo đến những cơn mơ.
Và trong những phút giây tăng tốc
vượt đèn đỏ có thể tình cờ ta cùng một đường bay.
Cũng có thể trong một phút giây
thôi miên nào đó ta tình cờ lạc vào túi đen nhân loại, biến mất khỏi những lực
hút trái đất một cách dị kì.
Từ Thức xưa, Lưu Thuần xưa tìm
được đào nguyên cũng cùng một uyên nguyên như thế.
Mà vườn đào thì yêu quái lắm, chốn đây hoa xuân chưa gặp bướm trần gian,
có một mùa đào dòng ngày tháng chưa tàn phai một lần.
Mà đào nguyên thì cô đơn lắm,
những lúc phiêu bồng làm đám mây lãng đãng lại khát hoài một sợi dây liên hệ
với gia đình, vợ con, bè bạn. Cái con rối người cắt đứt những sợi dây thì rủ
liệt tay chân.
Lại quay về với chức phận làm
người, lại đứng hát nghiêm trang bên bờ vực mái tóc xòa hứng hết gió gieo neo.
Mà cũng thế, chẳng thể nào nguôi
quên một phút phiêu bồng.
Nơi ấy ta tạo hóa diệu kì tạc
hình em thành tiên nữ, nơi ấy ta nghệ sĩ điên rồ tội lỗi say mê hôn ước với tác
phẩm của mình.
Nơi ấy ta vắt hồn ta thành suối
nguồn yêu thương chảy ngang đời em chân bùn tay lấm, em rủ áo sáng lòa bao
nhiêu!
Nơi ấy ta bang chủ ngạo cuồng
đong đời bằng vung múc đời bằng vá. Em ý hẳn cho ta là điên, ý hẳn cho ta là
cuồng, ý hẳn cho ta là lạ. Và em cũng hóa tâm thần cho vừa tầm kẻ loạn thần
kinh.
Và nơi này ta là kẻ mọt sách lần
hoài những trang kí ức xa xăm.
Và nơi này ta là gã công chức già
một chiều lang thang vào quán cà phê, biết chẳng là gì của nhau xin trả em về,
lời Khánh Li muôn thuở não nùng oan khổ như buổi người về trong lặng lẽ đam mê.
Ngồi sắp xếp lại đời mình cứ thấy
ngổn ngang rối rắm một sự đời, rối rắm một thước đo, rối rắm một hôn ước, rối
rắm một nước cờ.
Mỗi một đời là một tồn sinh. Mỗi
một đời là một sáng tạo. Mỗi một đời là một
sự sống chưa có lập trình. Ta đã dại dột tự tin đời là một chuyến tàu
dẫu tốc hành thì lộ trình cũng đã kí định ở những chuẩn mực thông thường.
Và chẳng thể phi thường được nữa.
Và trả những cơn mơ về với những
cơn mơ.
Như trả ngày bão nổi về cho biển
cả.
Như trả giọt sương đi hoang về
tận mây trời.
Như kí thác mình cho lục địa bình
yên.
Và biết xa xăm còn một dỗi hờn.
Và day dứt khôn nguôi.
Cúi xin em chút dỗi
hờn
Về ươm cả một mùa
buồn cho nhau.
Ai đó có lời mãnh
liệt: “ Có một tình yêu mãnh liệt là vứt
bỏ”
Ta đang làm một lộ
trình ngược chiều: “ Có một tình yêu đích
thực là vọng tưởng”
Cũng là đốt hết năng
lượng của mình để chứng nghiệm một tình yêu!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét