Một chiều cuối năm bận rộn, ta tất bật với thời gian. Mọi người sao chỉn chu và dễ thương đến lạ! Có
phải chiều đông lạnh ta cần hơi ấm của nhau. Một chút trải lòng một chút hối hả
một chút tiếc nuối trách hờn khi hoàng hôn đến vội. Những suy nghĩ những phong
cách cũ kĩ như trầm tích rêu phong chiều nay mây mưa như muốn đổi mình. Có phải
tại những ngọt ngào đồng minh từ dạo ấy? Có phải ta đã thành công ở một cách
nhìn, một cách nói một phong cách nhân văn. Tất cả khiến ta như muốn níu lòng
mình chậm lại; không phải để bắt gặp những buồn vui nơi thẳm sâu mê hoặc hay
những tiếc nuối chơi vơi mà là muốn níu giữ những yêu thương ngọt ngào trong
hiện tại mà mấy ai nghĩ ngày mai nó sẽ là năm cũ. Cái cũ và mới của thời gian
nó phân biệt rạch ròi từng khoảnh khắc chứ không nhập nhằng như cái cũ và mới
của lòng người.
Chiều đông lạnh, hy
vọng một nơi naò đó cũng lạnh, cũng đong đầy sương khói giữ mãi vụng về cho sỏi
đá mùa sau…
HBT - 31.12.2014
đẹp quá nhỉ .Tiếc ghê.
Trả lờiXóa