Chủ Nhật, 21 tháng 12, 2014

TA CÓ CÔ LIÊU KHI TRỜI TRỞ GIÓ?


Ai mang mùi thu chen chân vào giữa ngày mưa tầm tả, 
để nắng nồng nàn sưởi ấm bờ môi…
Ai bỏ mặc nắng lang thang khắp miền kí ức; 
bỏ cả một cơn mê êm trôi vào miền hoang lạc, 
rồi một thoáng mặn nồng lơ lững …
Làm rối ren… những bồn chồn… một nỗi nhớ rụng rơi…
Có phải, tôi là kẻ thích phiêu du thích nhặt tìm, 
sợ lãng quên, sợ mình trong hiện tại.
Nghe hoài, nghĩ hoài mà chẳng biết nghe gì, nghĩ gì từ buổi lá vàng rơi …
Để con tim cứ lạnh lùng lơ đãng và muốn - mặc xác mùa thu.  
 hoa-hong-tim-cho-mot-tinh-yeu-chung-thuy
Nhưng rồi lại sao cứ sờ nắn những đam mê, mụn màng, 
không trọn vẹn để thổn thức hoài khi nhìn chiếc lá chao nghiêng, 
thầm mong một cơn nắng đỗ bình yên để lá tìm về…

Ngày không hẹn… 
hỏi người, hỏi ta, hỏi giây phút vội vàng 
của mùa thu dạo ấy có còn nhớ chăng kỉ niệm hững hờ? 

Ừ thì cứ quên đi để rồi lại nhớ! lại đếm những giây phút thẩn thờ, lơ đểnh!. 
Đếm cả quá khứ dấu mình trong im lặng để rồi đố ai hiểu được một khao khát chơi vơi… 

 nhung-hinh-anh-hoa-hong-xanh-dep-nhat-the-gioi
Ta có cô liêu khi trời trở gió? Có  lạnh lùng hát tự khúc mùa sang?
 Có trốn mình khi mùa thu rụng lá? Có sợ bão giông khi quá khứ bất chợt lại về? 
Sẽ chẳng còn gì, cả hơi thở vụng về cũng mong manh biến thành nỗi nhớ.

 hinh-anh-hoa-hong-den-day-bi-an (1)
 Tôi với tôi, tôi với tâm hồn, và tôi với ai, rồi sẽ vô tình nhặt
được nhau từ miền kí ức xa xăm…?
                           Thương Thương









Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét