Chủ Nhật, 12 tháng 4, 2015

BIẾT BAO LẦN MUỐN BỎ NHỚ TÌM QUÊN

Là khi, 
phía buổi chiều thả rơi vầng lõa thể
Khi sương mù buông trễ nhạt nhòa đêm
Là khi, 
những thao thức không tên 
tự do mọc trên triền mình hoang dại
Lại rưng rức hơi thở em của những ngày xa ngái…
Người đàn ông trong anh 
cựa quậy 
yếu mềm.
Biết bao lần muốn bỏ nhớ tìm quên
Co chân chạy thật xa rồi vùi mình vào đêm lạnh
Chúng ta không thể cùng rót trăng như lời hẹn
Hành trình đến với nhau
dừng bước
thẫn thờ.
Biết bao lần anh xé vụn giấc mơ
Thả rơi tứ tung quanh bóng mình nhập nhoạng
Vậy mà, 
vẫn cứ ngày cứ tháng... 
ĐÔNG PHƯỚC HỒ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét