Thứ Ba, 21 tháng 4, 2015

XIN ĐỪNG ĐỂ THƠ BUỒN


Em đi qua cánh cổng TỰ DO
Lạc vào miền RÀNG BUỘC
Ở nơi ấy muôn phép màu phù thủy
Là miền đất mơ nhưng thực nhất trên đời
 Sẽ quên hết những gì muốn nhớ
Sẽ nhớ rõ rành cái chỉ muốn quên
Cứ mông mông mênh mênh 
Giữa hai miền hư thực...

Có thể em không tin đấy là điều có thực
Có khi nào ý thức bị thôi miên?
Có những nỗi buồn không thể gọi tên
Có những niềm vui cuộn tròn như dấu hỏi
Khóc là cười và lặng im là nói
Buồn cứ như vui và vui lắm lúc cũng như buồn?...

Ngoài kia bầu trời và những cánh chim 
Mà em đã như con thuyền mắc cạn
Con sóng vô tư và cánh buồm phiêu lãng
Đã mờ xa khuất lấp đáy tận cùng
Thơ sẽ đi tìm em trong thất vọng tột cùng
Rồi gục xuống bên dấu chân mờ cát...

 Em ở đâu?... Có nghe đời đang dạo nhạc
Phức điệu tâm hồn vẫn mãi hát gọi em.

   (Phạm Hùng)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét