Ngày cuối cùng của tháng bảy rồi cũng qua
đi.
Tháng bảy buồn gì mà nắng giấu mình trong
vùng ký ức, không chịu hong phơi để những đám mây xám xịt sắc màu lang thang
không hạn định. Mưa lất phất như ngâu buông mình trên khắp làng quê ngõ cũ cùng
nỗi lo toan bước qua trầm
tư của những tháng ngày.
Dù cho nắng hạ có cồn cào, gay gắt, hắt xiên từng ánh vàng rực như đốt cháy
cả những chuyến đi ta vẫn muốn níu chân hạ để hong khô những nỗi niềm ướt đẫm.
Hạ sẽ thổi tới cơn gió mát lành khi những sợi nắng rát bỏng buông phủ để ta cảm
nhận được niềm hạnh phúc thật giản đơn khi ta biết yêu quý những điều giản dị.
Mùa hạ đang chậm rãi sắp bỏ đi, thì con người
vẫn dùng dằng không nỡ quên những ngày buồn đáng ra nên khép lại. Tháng bảy
nhiều khi ta ngao du một mình nhưng không phải ta là người cô độc. Tìm đủ bình thản
để ngồi đếm thời gian, hạnh phúc, hay những ân nghĩa thủy chung rồi tự ủi an
một chút để khỏi chạnh lòng.
Tháng bảy đủ ấm
để ta tạm hài lòng với yêu thương,
Tháng bảy đủ lạnh
lùng để ta bớt nặng lòng, vấn vương với những gì đáng ra nên thanh lý cho nhẹ kiếp
người.
Tháng bảy là thế đủ buồn, đủ vui đủ bâng quơ và đủ để tự
dặn lòng buông bỏ không có nghĩa là mất mác, đau buồn chỉ đơn giản là không
thuộc về ta nữa.
Tháng bảy-tháng của nỗi niềm!
Tháng bảy-tháng của nỗi niềm!
HBT - 31/7/2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét