Thứ Năm, 31 tháng 12, 2015

NGÀY CŨ

Chiều cuối đông lục tìm ngày tháng cũ
Trong xa xăm đã lạc mất tên mình
Góc nhỏ cuộc đời lắm bận đa mang
Nhịp thở cuối mùa rồi sẽ thành dĩ vãng

Chỉ còn ngày cũ vẹn nguyên....
HBT



NÊN GIỮ HAY NÊN BUÔNG?

Trong cuộc sống, hẳn bạn sẽ có những lúc phân vân, do dự không biết nên giữ hay nên buông. Hãy đọc bài viết này để có thêm ý tưởng. Nhưng hãy nhớ rằng dù bạn lựa chọn điều gì, thì đó vẫn là quyết định của bạn và bạn hãy chịu trách nhiệm cho quyết định của mình.
CÂU CHUYỆN THỨ NHẤT
Một cô gái đến tìm một nhà sư, cô hỏi: – Thưa thầy, con muốn buông một vài thứ mà không thể, con mệt mỏi quá. Nhà sư đưa cho cô gái 1 cốc nước và bảo cô cầm, đoạn ông liên tục rót nước sôi nóng vào cốc,nước chảy tràn ra cả tay, làm cô bị phỏng,cô buông tay làm vỡ cốc. Lúc này nhà sư từ tốn nói: – Đau rồi tự khắc sẽ buông! Vấn đề là, tại sao phải đợi tổn thương thật sâu rồi mới buông?
CÂU CHUYỆN THỨ HAI
Một chàng trai đến tìm nhà sư , anh hỏi: -Thưa thầy con muốn buông xuôi vài thứ nhưng con do dự quá, con mệt mỏi vô cùng. Nhà sư đưa anh ta 1 cái tách và bảo anh cầm, đoạn ông rót đầy tách trà nóng vừa mới pha xong. Chàng trai nóng quá nhưng anh vẫn không buông tay mà chuyển từ tay này sang tay kia cho đến khi nguội đi rồi uống và cảm nhận thấy rất ngon. Lúc này nhà sư từ tốn nói: – Cứ đau là buông thì con đã bỏ lỡ những cái tốt đẹp sau đó rồi! Vấn đề là tại sao cứ đau là phải buông trong khi còn có thể làm cho nó tốt đẹp lên.
Nguồn: http://ima.edu.vn/ve-ima/
BÀI HỌC RÚT RA
Trong cuộc đời vốn phức tạp này, chỉ có ta mới biết lúc nào nên cầm lên và bỏ xuống chuyện của chính mình!



Thứ Hai, 28 tháng 12, 2015

MONG MANH

Mùa đông về thả cơn gió đi hoang
Ta gửi nỗi niềm chênh vênh ế ẩm
Có một mùa từ trong sâu thẳm
Chếnh choáng đi về ướt đẫm chiều thưa

Mùa đông này dẫu thiếu những cơn mưa
Sờ soạn đôi tay ướt nhòe dĩ vãng
Ta chờ mùa lại mùa trong lênh láng
Nơi hạt nắng chiều rơi rớt vắng tanh

Xòe bàn tay chẳng đủ để mong manh
Chẳng đủ để chiều đông  vỗ về an ủi
Thôi ta cùng ngày quay về lầm lụi

Lỡ bẻ đôi rồi... xin đành vậy chiều ơi!
  HBT

Thứ Năm, 24 tháng 12, 2015

SỐNG ĐẸP THEO 5 BÍ QUYẾT CỦA TÀI TỬ HOLLYWOOD

Chào bạn,
Bạn biết không, gần đây, bí quyết sống một cuộc đời hạnh phúc của nam diễn viên Keanu Charles Reeves – nổi tiếng với vai Neo trong bộ phim khoa học giả tưởng “Ma trận” – đang được lan truyền rộng khắp mạng xã hội Facebook. Bài viết cũng là chia sẻ chân thật của Reeves về những bi kịch trong cuộc đời ông và cách ông vượt qua nó. 
Đây là những đúc kết của riêng Keanu, nhưng có thể đem đến cho chúng ta một vài gợi mở hữu ích về cuộc sống của chính mình. Cùng xem qua bạn nhé:
1. Bạn có thấy những người phía sau tôi không? Họ đang vội vã đến công sở, chẳng chú ý tới điều gì khác. Đôi khi chúng ta bị cuộc sống cuốn đi mà quên thưởng thức cái đẹp trong cuộc sống này. Chúng ta giống như những cái xác không hồn. Hãy nhìn xung quanh, bỏ tai nghe ra. Hãy nói lời chào với những người bạn gặp, hãy ôm những người mà bạn thấy họ đang bị tổn thương. Hãy sống mỗi ngày như đó là ngày cuối cùng.
Cách đây vài năm tôi đã có thời điểm rất tuyệt vọng. Tôi chưa từng kể với ai về chuyện này. Tôi đã phải đấu tranh với bản thân để thoát khỏi tuyệt vọng. Người giúp tôi giành lại hạnh phúc chính là bản thân tôiMỗi ngày được sống đều là đáng quý. Ngày mai chẳng có gì chắc chắn, vì thế hãy sống ngày hôm nay.
Còn 4 điều quan trọng nữa với ông là gì?

2.  “Nhiều người biết tôi nhưng họ không biết câu chuyện cuộc đời tôi. Năm 3 tuổi, tôi chứng kiến sự ra đi của bố. Tôi từng học 4 trường phổ thông khác nhau. Chứng khó đọc khiến việc học hành của tôi khó khăn hơn bao giờ hết. Cuối cùng, tôi rời trường phổ thông mà không có bằng tốt nghiệp. Năm 23 tuổi, bạn thân nhất của tôi River Phoenix chết vì dùng ma túy quá liều.
Năm 1998, tôi gặp Jennifer Syme. Chúng tôi yêu nhau. Đến năm 1999, Jennifer có thai. 8 tháng sau, con gái tôi sinh non. Chúng tôi suy sụp vì sự ra đi của con bé, rồi cuối cùng chúng tôi chấm dứt mối quan hệ. 18 tháng sau, Jennifer ra đi vì tai nạn xe hơi. Từ khi đó, tôi tránh những mối quan hệ nghiêm túc, tránh việc có con.
Em gái tôi mắc bệnh máu trắng. Bây giờ con bé đã khỏi bệnh. Tôi hiến tặng 70% thu nhập của mình từ bộ phim “Ma trận” cho việc điều trị căn bệnh này. Tôi là một trong số ít ngôi sao Hollywood không có biệt thự. Tôi không có vệ sĩ và không mặc những bộ quần áo đắt tiền. Mặc dù sở hữu tài sản 100 triệu đô nhưng tôi vẫn đi tàu điện ngầm và tôi thích việc đó. Vì thế sau mọi thứ đã xảy ra, tôi cho rằng cho dù có phải đối mặt với những thảm kịch thì một người bản lĩnh vẫn có thể vượt qua. Bất cứ chuyện gì xảy ra trong cuộc sống, bạn cũng có thể vượt qua. Cuộc sống này đáng để sống”.
 3.  “Mọi trở ngại trong cuộc đời bạn hình thành nên bạn của ngày hôm nay. Hãy biết ơn những thời điểm khó khăn, Chúng chỉ có thể giúp bạn mạnh mẽ hơn”.
 4.  Mẹ của bạn tôi luôn ăn uống lành mạnh suốt cuộc đời bà. Bà chưa từng dùng đồ uống có cồn hay những thực phẩm không tốt. Bà tập thể dục mỗi ngày, làm theo tất cả những đề nghị của bác sĩ, chưa bao giờ ra nắng mà không có kính râm. Năm nay, bà 76 tuổi và mắc ung thư da, ung thư tủy xương và loãng xương.
Trong khi bố của bạn tôi ăn thịt xông khói, bơ và đồ béo. Chưa bao giờ ông tập thể dục, mỗi mùa hè, ánh nắng làm da ông giòn bóng. Về cơ bản, ông sống một cuộc sống theo cách của mình, chứ không theo cách mà người khác đề nghị. Năm nay ông 81 tuổi và bác sĩ nói rằng sức khỏe của ông vẫn như thanh niên.
Và mẹ bạn tôi đã nói rằng: “Nếu tôi biết cuộc đời mình sẽ kết thúc theo cách này thì tôi sẽ sống theo cách hưởng thụ mọi thứ mà người ta nói với tôi rằng không nên”.
Thế nên hãy ăn đồ ăn ngon. Hãy đi dạo dưới ánh Mặt trời. Hãy nhảy xuống đại dương. Hãy nói ra sự thật mà bạn phải giấu kín. Hãy khờ dại. Hãy tử tế. Hãy lạ lùng. Chẳng còn thời gian cho những thứ khác đâu”.
5.  “Tôi được dạy phải biết thể hiện sự tôn trọng. Tôi được dạy cách khóa cửa trước khi được dạy cách mở một cánh cửa. Nói “xin chào” khi tôi bước vào phòng. Nói “làm ơn” và “cảm ơn”. Tôi được dạy nhường ghế cho những người cần nó, giúp đỡ người khác khi họ cần tôi.
Tôi được dạy giữ cánh cửa cho người đi sau, nói “làm ơn” khi cần thiết, yêu thương mọi người vì bản thân họ, chứ không phải vì tôi có thể nhận được gì từ họ. Và quan trọng nhất, tôi cũng được dạy phải đối xử với mọi người đúng như cách mà tôi muốn được người khác đối xử với mình. Đó còn gọi là sự tôn trọng”.
 ** Thật khó để tránh khỏi thử thách và phiền muộn trong cuộc sống. Những chia sẻ của Keanu giúp chúng ta hiểu hơn rằng, chấp nhận nó một cách bình thản và mạnh mẽ chính là điều tốt nhất ta có thể làm, đúng không bạn. Sau cùng, sự tử tế và lòng yêu thương trong ta sẽ chiến thắng nghịch cảnh.
Chúng ta chỉ có một cuộc đời duy nhất này thôi, nên phải sống trọn vẹn hết mình với nó. Từ bây giờ, bạn có sẵn sàng bỏ qua những ngần ngại, chần chừ để làm điều mình thực sự muốn làm không?
Chúc bạn một ngày thật nhiều ý nghĩa.
Thân mến,
Kyna.vn

Thứ Bảy, 19 tháng 12, 2015

MỘT BÀI THƠ HAY VỀ ĐỀ TÀI TỔ QUỐC

Tổ Quốc tôi
  Là buổi người nông dân hát trên đồng cạn
  Mênh mông bát ngát
 Hình ảnh chiếc gàu sòng múc nước đêm trăng
Tổ Quốc tôi
Là buổi Ức Trai khóc ở Đông Quan
Hòa lệ viết Bình Ngô sách
Là Nguyễn Tiên Điền náu mình trong căn nhà rách
Đêm Thái Bình thiên lý tha hương
Tổ Quốc tôi
Là cột cờ Ngọ Môn trang nghiêm
Rêu phong dấu tích Nguyễn Hoàng
Trầm mặc thời gian lăng tẩm
Sá gì đời phù thịnh gian ngôn
Tổ Quốc tôi
Là mẹ già của bao cuộc đao gươm
Đứa con sinh đôi đi về hai phía
Nghe đại bác gào vang trận địa
Súng nổ bên nào lòng mẹ cũng bị thương
Tổ Quốc tôi
Là thăm thẳm rừng xanh
Cây trên rừng không tự nhận trầm hương mà vẫn trầm hương
Không tự nhận sến lim mà bền mưa nắng
Xin gửi trả lại người cái định danh nhiều khi háo thắng
Rừng tự buổi không tên đã Tổ Quốc mình
Tổ Quốc tôi
Là Tổ Quốc ở trong lòng
Tôi yêu Tổ Quốc mình ( nào ai bắt mình yêu Tổ Quốc?)
Đối mặt với linh thiêng bốn nghìn năm lòng tôi tự biết
Tôi yêu Tổ Quốc mình
Và tôi rất vô danh!
                                    Nguyễn Tấn Ái
Nguồn: New Thời Đại

Thứ Tư, 16 tháng 12, 2015

CẢM ƠN HỌC TRÒ!


CẢM ƠN HỌC TRÒ!

                                                                        16/12/2015

Thứ Ba, 15 tháng 12, 2015

THÁNG 12

Chiều nay ngồi gỡ từng tờ lịch chỉ còn mấy tờ thôi là trọn vẹn một năm nữa qua đi. Thời gian vội vã không đủ để cho ta dỗi hờn…cứ mãi miết trong vòng tuần hoàn khép kín, sắp sửa cho một ngày mới chưa làm được những điều ta dự định loay hoay lại mất hút bóng mình. Tháng mười hai có bao giờ đem lại cho ta cảm xúc, nhưng dạo rày cớ sao dằn vặt, thấp thỏm, …trang nhật ký mỗi ngày dài thêm, yên ấm cho cảm xúc tìm về trú ngụ, tất cả mọi thứ như được ngủ quên vỗ về sự bình yên có khi thành vô cảm. Vô cảm bởi sự ích kỉ nhỏ nhen, vô cảm bởi sự lợi dụng, tính toán đến rợn người…Cuộc đời bù trừ mà có cho thì mới được nhận. Cái được có khi cũng làm cho người ta đau, cái mất đôi khi cũng làm ta thanh thản. Tháng mười hai đi qua để lại bao phép màu mượn chút thôi để xóa sạch những gì không nên nhớ. Mỗi một tháng ngày ta chợt nhận ra những sai lầm nhất định. Bởi đó là máu thịt, thôi thì….
Đêm tháng mười hai tự dưng thấy dài thêm, bởi thiếu rét, thiếu sự dùng dằng của bão giông. Nhưng những hạt mưa cũng đủ làm ướt những yêu thương đang chờ hội ngộ.
Mùa hoa cải sắp về, ngày sinh nhật của ta của những người yêu thương sắp đến. Hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là nghĩ đến điều sắp xảy ra thôi cũng đủ gọi tấm lòng. Mà tấm lòng thì có bao giờ thiếu tình yêu thương, trăn trở... Và ta xin thời gian đi đừng mang theo  tình yêu và sự tha thứ bao dung… 
           HBT



Chủ Nhật, 13 tháng 12, 2015

ĐÊM

                                              Tháng mười hai dẫu có phủ rêu
                                               Đêm buồn hay vui xin ngàn lần nhắc nhớ!
Đêm căn mắt đợi ngày mai xin đừng rụng vỡ
 Tháng mười hai cạn dần nỗi nhớ cứ dày thêm...
Lùi lại bao đêm gặp ngày trở dạ
Tiếng con vỡ òa như ánh điện đêm nay

      
HBT

Thứ Sáu, 11 tháng 12, 2015

Thứ Năm, 10 tháng 12, 2015

TẠI SAO PHẢI HÉT TO?

Có một vị hiền triết đã hỏi các đệ tử rằng: “Tại sao trong cơn giận dữ người ta thường phải thét thật to vào mặt nhau?”
 Sau một lúc suy nghĩ, một trong những đệ tử ấy đã trả lời: “Bởi vì người ta mất bình tỉnh, mất tự chủ!”
Vị hiền triết không đồng ý với câu trả lời, ngài bảo: “Nhưng tại sao phải hét lên trong khi cả hai đang ở cạnh nhau, tại sao không thể nói với một âm thanh vừa phải đủ nghe ?”
 Các đệ tử lại phải ngẫm nghĩ để trả lời nhưng không có câu giải thích nào khiến vị thầy của họ hài lòng.
 Sau cùng ông bảo: “Khi hai người đang giận nhau thì trái tim của họ đã không còn ở gần nhau nữa. Từ trong thâm tâm họ cảm thấy giữa họ và người kia có một khoảng cách rất xa, nên muốn nói cho nhau nghe thì họ phải dùng hết sức bình sinh để nói thật to. Sự giận dữ càng lớn thì khoảng cách càng xa, họ càng phải nói to hơn để tiếng nói của họ bao trùm khoảng cách ấy.”
 Ngưng
​ ​
một chút, ngài lại hỏi: “Còn khi hai người bắt đầu yêu nhau thì thế nào? Họ không bao giờ hét to mà chỉ nói nhỏ nhẹ, tại sao? Bởi vì trái tim của họ cận kề nhau. Khoảng cách giữa họ rất nhỏ…”
 Rồi ngài lại tiếp tục: “Khi hai người ấy đã yêu nhau thật đậm đà thì họ không nói nữa, họ chỉ thì thầm, họ đã đến rất gần nhau bằng tình yêu của họ. Cuối cùng ngay cả thì thầm cũng không cần thiết nữa, họ chỉ cần đưa mắt nhìn nhau, thế thôi! Vì qua ánh mắt đó họ đã biết đối phương nghĩ gì, muốn gì ..”
 Ngài kết luận: “Khi các con bàn cãi với nhau về một vấn đề, phải giữ trái tim của các con lúc nào cũng cận kề. Đừng bao giờ thốt ra điều gì khiến các con cảm thấy xa cách nhau… Nếu không thì có một ngày khoảng cách ấy càng lúc càng rộng, càng xa thì các con sẽ không còn tìm ra được đường quay trở về !”
(Cảm ơn Gmail đã cho tôi đọc bài này)




Thứ Bảy, 5 tháng 12, 2015

NGÀY ĐÔNG


Những lúc mệt mỏi ta thường tìm về nơi duy nhất khiến tâm hồn thanh thản, khiến cho mọi thứ phức tạp của cuộc đời trở nên dễ dàng trong sáng hơn đó là nơi tuổi thơ ta được sống.
Những ngày mùa đông tuổi thơ áo không đủ ấm, cái lạnh căm căm, hai đứa chỉ có một đôi găng tay-mỗi đứa đeo một chiếc, còn hai bàn tay kia  được đan vào nhau hơi ấm còn đến tận bây giờ. Đông ngày ấy lạnh lắm! Còn mùa đông năm này sao mà điêu quá, gọi là đông mà giá rét chẳng tìm về. Cứ giữ lại những gì không nên nhớ, như cái nắng ngày hạ cũ mèm chiều nay hoang hoải đầy thềm …Hoàng hôn đến chậm chẳng ra đông nên đã làm đau giọt chiều rơi lả chả. Hè hay đông rồi cũng sẽ linh lan. Rồi cũng sẽ vẫy tay chào tất cả. Như tiếc nuối một mùa còn dang dở…Sắp cạn ngày rồi đông có đến kịp không…?
HBT