Thứ Hai, 28 tháng 12, 2015

MONG MANH

Mùa đông về thả cơn gió đi hoang
Ta gửi nỗi niềm chênh vênh ế ẩm
Có một mùa từ trong sâu thẳm
Chếnh choáng đi về ướt đẫm chiều thưa

Mùa đông này dẫu thiếu những cơn mưa
Sờ soạn đôi tay ướt nhòe dĩ vãng
Ta chờ mùa lại mùa trong lênh láng
Nơi hạt nắng chiều rơi rớt vắng tanh

Xòe bàn tay chẳng đủ để mong manh
Chẳng đủ để chiều đông  vỗ về an ủi
Thôi ta cùng ngày quay về lầm lụi

Lỡ bẻ đôi rồi... xin đành vậy chiều ơi!
  HBT

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét