Chiều
nay ngồi gỡ từng tờ lịch chỉ còn mấy tờ thôi là trọn vẹn một năm nữa qua đi.
Thời gian vội vã không đủ để cho ta dỗi hờn…cứ mãi miết trong vòng tuần hoàn
khép kín, sắp sửa cho một ngày mới chưa làm được những điều ta dự định loay
hoay lại mất hút bóng mình. Tháng mười hai có bao giờ đem lại cho ta cảm xúc,
nhưng dạo rày cớ sao dằn vặt, thấp thỏm, …trang nhật ký mỗi ngày dài thêm, yên
ấm cho cảm xúc tìm về trú ngụ, tất cả mọi thứ như được ngủ quên vỗ về sự bình
yên có khi thành vô cảm. Vô cảm bởi sự ích kỉ nhỏ nhen, vô cảm bởi sự lợi dụng,
tính toán đến rợn người…Cuộc đời bù trừ mà có cho thì mới được nhận. Cái được
có khi cũng làm cho người ta đau, cái mất đôi khi cũng làm ta thanh thản. Tháng
mười hai đi qua để lại bao phép màu mượn chút thôi để xóa sạch những gì không
nên nhớ. Mỗi một tháng ngày ta chợt nhận ra những sai lầm nhất định. Bởi đó là
máu thịt, thôi thì….
Đêm
tháng mười hai tự dưng thấy dài thêm, bởi thiếu rét, thiếu sự dùng dằng của bão
giông. Nhưng những hạt mưa cũng đủ làm ướt những yêu thương đang chờ hội ngộ.
Mùa hoa
cải sắp về, ngày sinh nhật của ta của những người yêu thương sắp đến. Hạnh phúc
đôi khi chỉ đơn giản là nghĩ đến điều sắp xảy ra thôi cũng đủ gọi tấm lòng. Mà
tấm lòng thì có bao giờ thiếu tình yêu thương, trăn trở... Và ta xin thời gian
đi đừng mang theo tình yêu và sự tha thứ
bao dung…
HBT
HBT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét