Những lúc mệt mỏi ta thường tìm về nơi duy nhất khiến tâm
hồn thanh thản, khiến cho mọi thứ phức tạp của cuộc đời trở nên dễ dàng trong
sáng hơn đó là nơi tuổi thơ ta được sống.
Những ngày mùa đông tuổi thơ áo không đủ ấm, cái lạnh căm căm,
hai đứa chỉ có một đôi găng tay-mỗi đứa đeo một chiếc, còn hai bàn tay kia được đan vào nhau hơi ấm còn đến tận bây giờ.
Đông ngày ấy lạnh lắm! Còn mùa đông năm này sao mà điêu quá, gọi là đông mà giá
rét chẳng tìm về. Cứ giữ lại những gì không nên nhớ, như cái nắng ngày hạ cũ
mèm chiều nay hoang hoải đầy thềm …Hoàng hôn đến chậm chẳng ra đông nên đã làm
đau giọt chiều rơi lả chả. Hè hay đông rồi cũng sẽ linh lan. Rồi cũng sẽ vẫy
tay chào tất cả. Như tiếc nuối một mùa còn dang dở…Sắp cạn ngày rồi đông có đến
kịp không…?
HBT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét