Thế là một mùa xuân nữa vội vã trôi qua. Những cơn mưa bất chợt làm dịu
bớt cái nắng tươi nồng giữa tháng ngày bình yên hối hả. Chẳng biết tự bao giờ
tôi đã yêu những buổi hoàng hôn của mùa xuân đến lạ. Cứ chờ đợi hoàng hôn về để
được nghe tiếng chim “chổng… chổng…” kêu, (ngoại tôi thường bảo nó là loài chim Đớp Muỗi) một âm thanh gợi nhớ, gợi buồn, gợi kỉ niệm xa xăm – một kỉ niệm đầu
đời chưa hẳn đã đẹp nhưng sao lại khó quên đến thế. Tôi yêu hoàng hôn mùa xuân
với những cơn gió dịu, mưa bay của tiết trời lập xuân làm ướt cả mái tóc thề
ngày ấy, ướt cả đống lộc chè xanh của ngoại vừa hái mang về.
Không hiểu sao, tôi vẫn
luôn dành nhiều tình cảm cho những buổi hoàng hôn như thế. Mỗi lúc nghe trời
vào xuân, nắng dần tắt lịm, kí ức trong tôi lại ùa về những kỉ niệm trắng
trong, vẹn nguyên như cái thuở ban đầu.
Giờ đây ngồi ngắm hoàng hôn trôi thật chậm như có ai níu kéo, vỗ về
từng mảnh vỡ kỉ niệm xưa. Chim “chổng… chổng” vẫn kêu làm nhói đau cả một vùng
kí ức. Tiếng chim xưa nay vẫn vậy chẳng thể đổi thay nhưng thời gian đã làm
thay đổi lòng người… Có lẽ từ nay tôi sẽ không còn chờ đợi và sợ những buổi
hoàng hôn như thế nữa; chỉ sợ những buổi trưa hư ảo, những buổi chiều lãng đãng qua mau, rồi để lại cho ta một nỗi đau đơn côi, thầm lặng và lúc đó sẽ tự nhủ lòng
mình “Hãy hướng về phía mặt trời, bóng tối sẽ ngả về sau bạn” bạn ơi!
Hoa Bất Tử (90)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét