Ta là ai mà mỗi bận lòng giông bão
Lại phờ phạc mong chờ cắc cớ bình yên
Ta là ai mà lắm khi tưởng như không có nỗi ưu phiền
Mà lại ngổn ngang rối bời như rơm rạ
Nhìn nắng vàng bỗng dưng thành xa lạ
bỗng dưng kiêu căng rời rạc rớt bên ngày
Thôi thì gửi nỗi niềm cho cơn gió lắt lây
Cứ vô tư dỗi hờn như lá chiều rụng rơi trước gió
Có thể lạc vào một cõi bình yên nào đó
Thảng thốt nắng mưa mà òa vỡ tim mình...
HBT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét