Người ra đề: Cô giáo Đặng Thị Lan Hương – GV THPT Chuyên Thái Nguyên
Người viết: Em Nguyễn Ngọc Thúy – HS lớp 11 Văn K24 THPT Chuyên TN
Người viết: Em Nguyễn Ngọc Thúy – HS lớp 11 Văn K24 THPT Chuyên TN
Đề bài:
“Nếu Tổ quốc hôm nay nhìn từ biển
Mẹ Âu Cơ hẳn không thể yên lòng
Sóng lớp lớp đè lên thềm lục địa
Trong hồn người có ngọn sóng nào không?
(Tổ quốc nhìn từ biển – Nguyễn Việt Chiến)
Suy nghĩ của em về câu hỏi trên trong những ngày đất nước đang “bão giông” từ biển.
“Nếu Tổ quốc hôm nay nhìn từ biển
Mẹ Âu Cơ hẳn không thể yên lòng
Sóng lớp lớp đè lên thềm lục địa
Trong hồn người có ngọn sóng nào không?
(Tổ quốc nhìn từ biển – Nguyễn Việt Chiến)
Suy nghĩ của em về câu hỏi trên trong những ngày đất nước đang “bão giông” từ biển.
Bài làm:
BIỂN TRỜI “BÃO GIÔNG”, LÒNG NGƯỜI ĐÂU BÌNH LẶNG!
“Sóng bể Đông thét gào lời cuồng nợ, giữ lấy Hoàng Sa, giữ lấy Trường Sa…”. Đó chính là tiếng biển cồn cào và tiếng lòng sôi sục của hàng triệu trái tim Việt Nam đang hướng về miền lãnh hải thiêng liêng của Tổ Quốc! Biển trời Việt Nam là nơi có 2 quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa; là nơi những con sóng hiền hòa trong biển xanh ngập nắng, những con sóng rộn ràng đưa tàu cá ra khơi, những con sóng tâm tình sẻ chia nỗi nhớ nhà với những người lính biển… Đó cũng là nơi gắn bó máu thịt với linh hồn người Việt qua bao phong ba thăng trầm của lịch sử!
Vậy mà Trung Quốc, người láng giềng “núi liền núi, sông liền sông” lại nhẫn tâm tham tàn cướp đi sự bình yên của nó! Những cơn bão táp mưa sa của thiên nhiên đâu đau đớn bằng cái giàn khoan khổng lồ kia đang hàng giờ hút đi “món quà quý giá” mà biển cả ban tặng cho Tổ quốc thân yêu, đang làm tổn thương, vụn vỡ hàng triệu trái tim người Việt! Hồn người Việt Nam như bị bóp nghẹt trong cơn giận dữ! Đất trời phẫn nộ, bể Đông thét gào đòi lại miền chủ quyền linh thiêng của Tổ quốc!
“Nếu Tổ quốc hôm nay nhìn từ biển
Mẹ Âu Cơ hẳn không thể yên lòng
Sóng lớp lớp đè lên thềm lục địa
Trong lòng người có ngọn sóng nào không?”
(Tổ quốc nhìn từ biển – Nguyễn Việt Chiến)
“Trong lòng người có ngọn sóng nào không?” Câu hỏi ấy xoáy vào trái tim và khối óc của mỗi con người trên đất nước Việt Nam - một đất nước yêu chuộng hòa bình, tự do và công lí; một đất nước tuy nhỏ bé nhưng giàu lòng yêu nước và tinh thần quật khởi, không chấp nhận “sống quỳ” trước bọn xâm lăng! Và những ngày vừa qua đã cho thấy, trước những “con sóng xâm lăng” đang lớp lớp đè lên thềm lục địa, đã có hàng triệu ngọn sóng trong lòng người đang sôi sục, trào dâng!
Tôi không phải một chính trị gia, không phải một nhà nghiên cứu lịch sử, cũng không phải một người lính đang cầm súng canh giữ nơi biển trời xa xôi! Tôi chỉ là một học sinh phổ thông ngày ngày cắp sách tới trường, mơ mộng về một ngày mai tươi sáng. Nhưng trong những ngày giông bão của đất nước, tôi biết rằng, mình không thể là người “ngoài cuộc”. Tôi hiểu rằng, biển trời Tổ quốc đang lâm nguy và tôi cũng cảm nhận được “những con sóng lòng” của mỗi người dân đất Việt trong những ngày tháng 5 nóng bỏng này!
Vậy mà Trung Quốc, người láng giềng “núi liền núi, sông liền sông” lại nhẫn tâm tham tàn cướp đi sự bình yên của nó! Những cơn bão táp mưa sa của thiên nhiên đâu đau đớn bằng cái giàn khoan khổng lồ kia đang hàng giờ hút đi “món quà quý giá” mà biển cả ban tặng cho Tổ quốc thân yêu, đang làm tổn thương, vụn vỡ hàng triệu trái tim người Việt! Hồn người Việt Nam như bị bóp nghẹt trong cơn giận dữ! Đất trời phẫn nộ, bể Đông thét gào đòi lại miền chủ quyền linh thiêng của Tổ quốc!
“Nếu Tổ quốc hôm nay nhìn từ biển
Mẹ Âu Cơ hẳn không thể yên lòng
Sóng lớp lớp đè lên thềm lục địa
Trong lòng người có ngọn sóng nào không?”
(Tổ quốc nhìn từ biển – Nguyễn Việt Chiến)
“Trong lòng người có ngọn sóng nào không?” Câu hỏi ấy xoáy vào trái tim và khối óc của mỗi con người trên đất nước Việt Nam - một đất nước yêu chuộng hòa bình, tự do và công lí; một đất nước tuy nhỏ bé nhưng giàu lòng yêu nước và tinh thần quật khởi, không chấp nhận “sống quỳ” trước bọn xâm lăng! Và những ngày vừa qua đã cho thấy, trước những “con sóng xâm lăng” đang lớp lớp đè lên thềm lục địa, đã có hàng triệu ngọn sóng trong lòng người đang sôi sục, trào dâng!
Tôi không phải một chính trị gia, không phải một nhà nghiên cứu lịch sử, cũng không phải một người lính đang cầm súng canh giữ nơi biển trời xa xôi! Tôi chỉ là một học sinh phổ thông ngày ngày cắp sách tới trường, mơ mộng về một ngày mai tươi sáng. Nhưng trong những ngày giông bão của đất nước, tôi biết rằng, mình không thể là người “ngoài cuộc”. Tôi hiểu rằng, biển trời Tổ quốc đang lâm nguy và tôi cũng cảm nhận được “những con sóng lòng” của mỗi người dân đất Việt trong những ngày tháng 5 nóng bỏng này!
Đó là những ngọn sóng của sự bất bình, căm giận!
Tôi nghe lòng buốt nhói, xót xa khi thấy cảnh những người mẹ tiễn con ra hải đảo, những người vợ tiễn chồng đến khơi xa, những người con nằm nôi chưa một lần gọi bố… hay những gia đình mưu sinh bằng nghề chài lưới nay lận đận, long đong! Dù là người miền xuôi hay miền ngược, vùng rừng núi xa xôi hay hải đảo mênh mông thì những người dân đất Việt vẫn là anh em một nhà, là dòng dõi con Rồng, cháu Tiên. Vậy nên, ngày hôm nay, khi đất nước đang “bão giông” từ biển, “mẹ Âu Cơ hẳn không thể yên lòng”. Phải rồi! Có người mẹ nào không lo lắng, xót xa cho người chồng và những người con thân yêu đang đối mặt với bao hiểm nguy, sóng gió? Và những người con trên đất liền đang đau đáu khôn nguôi hướng về những anh em của mình nơi biển xa! Tình cảm lo lắng, xót xa ấy đã chuyển hóa thành sự bất bình, căm giận đối với những bạo ngược, tham tàn!
Tôi nghe lòng buốt nhói, xót xa khi thấy cảnh những người mẹ tiễn con ra hải đảo, những người vợ tiễn chồng đến khơi xa, những người con nằm nôi chưa một lần gọi bố… hay những gia đình mưu sinh bằng nghề chài lưới nay lận đận, long đong! Dù là người miền xuôi hay miền ngược, vùng rừng núi xa xôi hay hải đảo mênh mông thì những người dân đất Việt vẫn là anh em một nhà, là dòng dõi con Rồng, cháu Tiên. Vậy nên, ngày hôm nay, khi đất nước đang “bão giông” từ biển, “mẹ Âu Cơ hẳn không thể yên lòng”. Phải rồi! Có người mẹ nào không lo lắng, xót xa cho người chồng và những người con thân yêu đang đối mặt với bao hiểm nguy, sóng gió? Và những người con trên đất liền đang đau đáu khôn nguôi hướng về những anh em của mình nơi biển xa! Tình cảm lo lắng, xót xa ấy đã chuyển hóa thành sự bất bình, căm giận đối với những bạo ngược, tham tàn!
Đó còn là ngọn sóng đồng cảm - trân trọng dành cho những người lính biển dũng cảm, can trường nơi hải đảo xa xôi! Tôi cùng bao người thấu hiểu mong ước của các anh khi “Cầm súng trên tay mà mong ước hòa bình”, và càng trân trọng hơn những ước mơ bình dị: “Tôi chỉ mong trực xong rời cây súng – Để alo về nghe con gọi bố ơi!”… Giờ này đây, trên đất liền bình yên, nhưng trên biển cả trào dâng sóng dữ, các anh đang chắc tay súng canh giữ biển trời của Tổ quốc, vẫn kiên định, tỉnh táo trước sự kích động gây hấn của kẻ thù. Các anh xứng đáng là những con người đẹp nhất trong trái tim mỗi người dân Việt!
Đó là những ngọn sóng của tình yêu thương và sự tin tưởng!
Sau những giờ học mệt nhoài, tôi lướt facebook để giải trí và tìm kiếm thông tin, vô tình bắt gặp một dòng tâm trạng: “Trên đời này có hai thứ mà ta không thể lựa chọn hay đánh đổi, đó là Mẹ và Tổ quốc! Có người đã hỏi tôi: “Cô có kế hoạch gì khi Việt Nam có “biến” không?”. Tôi trả lời luôn rằng: “Tôi sẽ không đi đâu hết! Đây là nơi tôi sinh ra và lớn lên. Ở đây có cha mẹ tôi, anh em tôi, chồng con tôi và cả những người láng giềng, bạn hữu của tôi! Vì vậy, đừng nghĩ rằng khi đất nước có “biến” tôi sẽ chạy trốn hay lẩn tránh. Tôi sẽ vẫn luôn ở đây, gắn bó với mảnh đất quê hương mình”. Có gì đó cay xè trong cánh mũi, tôi cảm động và tin tưởng rằng người Việt Nam luôn có một lòng yêu nước sâu thẳm từ trái tim.
Chúng tôi được sinh ra và lớn lên trong hòa bình, chưa một lần phải đối mặt với cây súng, thước đao. Nhưng qua trang sách và những thước phim, chúng tôi hiểu sự tàn khốc của chiến tranh. Chúng tôi muốn được sống trong hòa bình! Nhưng chúng tôi cũng cảm nhận được Tổ quốc trong trái tim linh thiêng đến nhường nào! Và chúng tôi nhận thấy sứ mệnh của thế hệ mình: giữ trọn vẹn miền lãnh hải thiêng liêng của Tổ quốc! Trên bản đồ! Và trong lòng người!
Sau những giờ học mệt nhoài, tôi lướt facebook để giải trí và tìm kiếm thông tin, vô tình bắt gặp một dòng tâm trạng: “Trên đời này có hai thứ mà ta không thể lựa chọn hay đánh đổi, đó là Mẹ và Tổ quốc! Có người đã hỏi tôi: “Cô có kế hoạch gì khi Việt Nam có “biến” không?”. Tôi trả lời luôn rằng: “Tôi sẽ không đi đâu hết! Đây là nơi tôi sinh ra và lớn lên. Ở đây có cha mẹ tôi, anh em tôi, chồng con tôi và cả những người láng giềng, bạn hữu của tôi! Vì vậy, đừng nghĩ rằng khi đất nước có “biến” tôi sẽ chạy trốn hay lẩn tránh. Tôi sẽ vẫn luôn ở đây, gắn bó với mảnh đất quê hương mình”. Có gì đó cay xè trong cánh mũi, tôi cảm động và tin tưởng rằng người Việt Nam luôn có một lòng yêu nước sâu thẳm từ trái tim.
Chúng tôi được sinh ra và lớn lên trong hòa bình, chưa một lần phải đối mặt với cây súng, thước đao. Nhưng qua trang sách và những thước phim, chúng tôi hiểu sự tàn khốc của chiến tranh. Chúng tôi muốn được sống trong hòa bình! Nhưng chúng tôi cũng cảm nhận được Tổ quốc trong trái tim linh thiêng đến nhường nào! Và chúng tôi nhận thấy sứ mệnh của thế hệ mình: giữ trọn vẹn miền lãnh hải thiêng liêng của Tổ quốc! Trên bản đồ! Và trong lòng người!
Đất nước lâm nguy, lòng người sao bình lặng?
Tôi đã được nghe kể về một cậu bé với ý tưởng dùng chú vịt vàng khổng lồ đặt ngoài biển khơi để kêu gọi hòa bình! Tôi đã được đọc, được nghe những lời ca, câu hát xúc động về biển đảo quê hương! Tôi cũng được biết đến thật nhiều những hành động cụ thể để “tiếp sức” cho những người lính nơi hải đảo xa xôi… Dù bằng cách này hay cách khác, tôi tin rằng, “ngọn sóng yêu nước” luôn thường trực trong hồn người Việt như mạch máu duy trì sự sống của dân tộc Việt Nam! Những “ngọn sóng trong lòng người” ấy sẽ chặn đứng tham vọng của kẻ thù, trả lại sự hiền hòa cho biển cả quê hương!
Biển trời “bão giông”, lòng người đâu bình lặng! Chúng ta hãy là những người trẻ yêu nước, bằng trái tim ấm nóng và lí trí tỉnh táo để góp phần giành lại chủ quyền thiêng liêng của Tổ quốc thân yêu!
“Để biển Đông lại bình yên giữa nắng hè chói lọi
Súng buông nòng, lính đảo ngắm sao bay!”.
Tôi đã được nghe kể về một cậu bé với ý tưởng dùng chú vịt vàng khổng lồ đặt ngoài biển khơi để kêu gọi hòa bình! Tôi đã được đọc, được nghe những lời ca, câu hát xúc động về biển đảo quê hương! Tôi cũng được biết đến thật nhiều những hành động cụ thể để “tiếp sức” cho những người lính nơi hải đảo xa xôi… Dù bằng cách này hay cách khác, tôi tin rằng, “ngọn sóng yêu nước” luôn thường trực trong hồn người Việt như mạch máu duy trì sự sống của dân tộc Việt Nam! Những “ngọn sóng trong lòng người” ấy sẽ chặn đứng tham vọng của kẻ thù, trả lại sự hiền hòa cho biển cả quê hương!
Biển trời “bão giông”, lòng người đâu bình lặng! Chúng ta hãy là những người trẻ yêu nước, bằng trái tim ấm nóng và lí trí tỉnh táo để góp phần giành lại chủ quyền thiêng liêng của Tổ quốc thân yêu!
“Để biển Đông lại bình yên giữa nắng hè chói lọi
Súng buông nòng, lính đảo ngắm sao bay!”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét