Thứ Tư, 4 tháng 5, 2016

TỰ XỬA TỰ XƯA

Xin mẹ đừng về trong giấc mơ con
          Cho phận mồ côi ngủ quên bên gò hoang vườn cũ
          Im đi nào con ve tháng hạ
Ra rả chi thuở chân đất đầu trần

Nhìn bà Chín bên nhà bán dạo mỗi đêm
Bóng đèn tù mù cứ khơi vào nỗi nhớ
Ước chi nhà quê sáng bừng như phố
Cho nguôi vơi nỗi day dứt đèn dầu

Cứ mỗi chiều về nắng quái vàng lên
Vạt khoai cứ khô queo đòi đôi thùng gánh nước
Hình như có giọt mồ hôi thánh thót...
Con chạy vội vào nhà đắp chiếu trùm chăn

Con trai con cứ ngồi học mỗi đêm
Lại y như là gục đầu thèm ngủ
Có con muỗi đậu trên vành tai thằng nhỏ
Con nhói đau những vết đốt ngày nào

Học đi con ráng bằng bạn bằng người
Mai mốt lớn khôn khỏi đời cơ nhỡ
Con nhắc con mình mà như nói mớ
Giọng khô khàn đâu tự xửa tự xưa!

                             Nguyễn Tấn Ái
 ( Đêm mơ thấy mẹ, tặng anh trai Thân Yên)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét