Chiều cuối đông lục tìm ngày tháng cũ
Trong xa xăm đã lạc mất tên mình
Góc nhỏ cuộc đời lắm bận đa mang
Nhịp thở cuối mùa rồi sẽ thành dĩ vãng
Chỉ còn ngày cũ vẹn nguyên....
HBT

Chiều
nay ngồi gỡ từng tờ lịch chỉ còn mấy tờ thôi là trọn vẹn một năm nữa qua đi.
Thời gian vội vã không đủ để cho ta dỗi hờn…cứ mãi miết trong vòng tuần hoàn
khép kín, sắp sửa cho một ngày mới chưa làm được những điều ta dự định loay
hoay lại mất hút bóng mình. Tháng mười hai có bao giờ đem lại cho ta cảm xúc,
nhưng dạo rày cớ sao dằn vặt, thấp thỏm, …trang nhật ký mỗi ngày dài thêm, yên
ấm cho cảm xúc tìm về trú ngụ, tất cả mọi thứ như được ngủ quên vỗ về sự bình
yên có khi thành vô cảm. Vô cảm bởi sự ích kỉ nhỏ nhen, vô cảm bởi sự lợi dụng,
tính toán đến rợn người…Cuộc đời bù trừ mà có cho thì mới được nhận. Cái được
có khi cũng làm cho người ta đau, cái mất đôi khi cũng làm ta thanh thản. Tháng
mười hai đi qua để lại bao phép màu mượn chút thôi để xóa sạch những gì không
nên nhớ. Mỗi một tháng ngày ta chợt nhận ra những sai lầm nhất định. Bởi đó là
máu thịt, thôi thì….
Sau cùng ông bảo: “Khi hai người đang giận
nhau thì trái tim của họ đã không còn ở gần nhau nữa. Từ trong thâm tâm họ cảm
thấy giữa họ và người kia có một khoảng cách rất xa, nên muốn nói cho nhau nghe
thì họ phải dùng hết sức bình sinh để nói thật to. Sự giận dữ càng lớn thì
khoảng cách càng xa, họ càng phải nói to hơn để tiếng nói của họ bao trùm
khoảng cách ấy.”
Những lúc mệt mỏi ta thường tìm về nơi duy nhất khiến tâm
hồn thanh thản, khiến cho mọi thứ phức tạp của cuộc đời trở nên dễ dàng trong
sáng hơn đó là nơi tuổi thơ ta được sống.
Có một câu nói rằng: "Bất cứ người nào bạn gặp cũng đều đang sợ một thứ gì đó, yêu một thứ gì đó và đánh mất một thứ gì đó". Nghĩa là, ai đó trông có vẻ hào nhoáng cỡ nào, thì họ cũng có những vấn đề trong cuộc sống của họ. Và nếu bạn có đang gặp rắc rối hay khó khăn thì cũng là việc hết sức bình thường. Đừng để hình ảnh về cuộc sống của người khác choáng lấy tâm trí bạn quá nhiều - hãy thư giãn hơn.
Bài giảng em còn nhớ như in là đây NGƯỜI THẦY ĐẦU TIÊN của T.S AIMATOP phải không? Ngày đó mỗi đêm cô thức hàng giờ để viết những trang như thế này đây, nay đã 11 năm rồi cuộc sống đổi thay, bao điều mới mẽ. Học trò đã đi đến bên kia Đại Tây Dương. Còn cô vẫn thế vẫn con đường "tôi đã quen đi lại lắm lần" vẫn ngôi trường cũ. Tất nhiên trong cái lắm lần và quen thuộc đó vẫn có những cái mới chồi lên. Nhưng em biết không? nó chồi lên rồi tụt mất, thỉnh thoảng đọng lại một chút hương còn toàn là bụi thời gian mỗi ngày phủ dày trang giáo án. Nhưng không hiểu sao những trang giáo án ngày xưa em học không bao giơ cũ, vẫn mới vẫn thơm như ngày hôm qua vậy. Máy ảnh của cô không được hiện đại lắm nên chỉ ghi hình chất lượng 50% thôi đó em à. Mở trang giáo án này ra cô lại thấy nước mắt của học trò trong đó (Như Ý ngồi khóc trong lớp học) em còn nhớ không? Nhưng ngày đó cô chưa hiểu hết giá trị trong lời giảng của mình. Cô không ngờ mình đã có được chỗ đứng trong tim của các em ngay từ ngày ấy.
Hôm nay trong không khí vui tươi ấm áp của toàn ngành, được
Nhưng chúng tôi tin rằng tất cả những gian khó những nỗi nhọc của ngày xưa giờ đây nó đã là những kỉ niệm ấm lòng của bao thầy cô nơi xa về đây hội tụ và kỉ niệm ấy như cựa mình theo cùng năm tháng. Và giờ đây càng vinh dự, tự hào với thiên chức nhà giáo thì chúng ta càng phải cần nhìn lại vai trò, trách nhiệm, của mình trong những ngày đã qua /để rồi cùng nhìn nhận và sẻ chia... Trong giây phút thiêng liêng này chúng ta hãy nâng mình lên với những giá trị cao đẹp nhất, hãy sống hết lòng / hết trách nhiệm với nghề, với người, với trường, với lớp/ làm chủ tri thức và phương pháp giảng dạy mới. Cả hội đồng giáo dục chúng ta đoàn kết trên dưới một lòng để cùng nhau xây dựng sự nghiệp giáo dục xã nhà ngày càng vững mạnh hơn về nhiều mặt. Bởi có được đỉnh cao sự thành đạt của các em cũng là giây phút chúng ta nhận được giá trị hạnh phúc đích thực nhất.