Những riêng mang thẳm sâu từ ký ức
Thu dịu dàng nhưng niềm đau có thực
Khi lá vàng cứ trút chẳng nguôi ngoai

Có lẽ rồi
Thu chẳng trách cứ ai...
Những trở trăn chỉ riêng mình Thu biết
Những ngôn từ chỉ riêng mình Thu viết
Chẳng gửi bao giờ
chỉ nén giữa niềm đau...

Có lẽ rồi
Mình cũng sẽ xa Thu
Như lá vàng rơi chẳng bao giờ trở lại
Thu đến rồi đi
vết thương lòng vẫn mãi
Mang sắc vàng day dứt mãi