Chiều nay giữa mùa Thu, đất trời như chững lại,
không gian mênh mông, núi buồn, rừng yên ả, vài hạt mưa lất phất bay...
Lá rơi như gần, như xa để cho ta luôn có một cảm giác về một
điều gì đó đã rất gần nhưng lại thật xa...
Một chiều u buồn nhưng không tàn úa. Mong manh, nhưng không yếu
đuối, não nề.,,,
Chiều tàn, như đang chắt chiu từng kỷ niệm để rồi phải gửi theo những yêu thương, tha
thứ, bao dung...
Một chiều tháng mười khó tả, như một món quà của đất trời ban tặng cho nhân gian trước khi kéo mùa sang những ngày đông rét mướt...
Chiều! Trời bắt đầu se lạnh, cái se lạnh ấy đủ để cho ta cảm
nhận sự trống trải giữa phút giao mùa...
Chiều ngồi nhìn những chiếc lá sắp tàn thu, lại buồn cho ta mông lung... nhưng vui cùng chiếc lá vì nó đã được sống cùng cành trọn cả một đời.
Một chiều- không nhiều nắng, không nhiều gió, không có tiếng côn trùng nức nở...Chỉ một chút se se lạnh không tên, khiến cho con người ta cần nhau
hơn, muốn xích lại gần nhau hơn, yêu thương, sẻ chia và tha thứ nhiều hơn...
Và chút se se của riêng ta cũng nhẹ nhàng như thế!
Dù không quà, không hoa, không hòn sỏi phép màu ... Chỉ một ngọn nến nhỏ trong tim thắp lên vẫn đủ ấm cho ngày 20/10.
Chúc một nửa thế giới của ta làm sao để thời gian sẽ trở thành vô nghĩa..., !
(Bởi đứng trước cái đẹp thời gian thành vô nghĩa)
(Bởi đứng trước cái đẹp thời gian thành vô nghĩa)
HBT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét