Nơi xa kia có tiếng khóc chào đời. Có
giọt mồ hôi chan vào bát cơm thay muối. Những chiếc đòn oằn cong gánh cực nhọc.
Tiếng thở dài xuyên cả đêm khuya.
Có chiếc áo tơi đi giữa trời mưa. Chân
bì bõm thân cò thân vạc. Nước trắng đồng còng lưng mẹ tát. Múc đổ cái nghèo tìm
bới cái ăn.
Qua mùa nước nổi tháng mười tới cái nắng
tháng năm. Chân ruộng nẻ như vết chân chim trên mặt mẹ. Cây rau riều cũng chín
mình khô quéo. Con bướm bay nhịp cánh dật dờ.
Cuộc mưu sinh khởi tự bao giờ. Mà điểm
xuất phát vẫn ngay đằng sau gót. Mỗi bước tiến kéo trì bao khó nhọc. Nên ước mơ
xa ở mãi dặm đường xa…Có ngọn đèn cháy lang thang trong đêm
khuya. Một bóng hao gầy lặng im vá áo. Sự sống dắt gieo xé đời loang lổ. Mẹ vá
lành từng múi chỉ đường kim.
Chân đã đặt vào miền đất của bình yên.
Kẻ hành hương nghe bàn chân rớm máu. Vẳng tiếng ầu ơ hay là lời của gió. Nơi
miền xưa hóa câu chuyện …Ngày xưa…!
PHẠM HÙNG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét